**********
Mọi người nghe vậy không khỏi sửng sốt, sau khi bọn họ thấy rõ tình huống lập tức kích động.
“Tốt quá, tốt quá, ngài Tom cuối cùng cũng đã được chữa lành!”
“Thần kỳ quá đi, không ngờ tên nhóc này thật sự khỏe mạnh trở lại...
Tiếng hoan hô trong phòng cấp cứu truyền ra bên ngoài, một đám người đang nôn nóng chờ đợi nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Tạ ơn thượng đế”
"Oh my god!"
“Hay lắm!”
Không cần biết là người nước ngoài hay bọn Lâm Minh Hải, tất cả đều không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.
Sở Quốc Thiên không ngờ những người này lại phản ứng quá khích như vậy, anh kiểm tra một lần cuối cho Tom, xác nhận không có gì sai sót thì cuối cùng cũng thở ra một hơi nặng nề.
“Đợi khi trời tối thì nhổ kim châm cứu ra. Ông Hoàng, lát nữa tôi kê cho ông một phương thuốc, mấy ngày này cứ để Tom nghỉ ngơi dưỡng sức
“Được!” Hoàng Văn Hữu kích động gật đầu, trong lòng càng thêm sùng bái Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên gật đầu, đang định rời đi thì ngay lúc này một làn gió thơm ngát mũi thoảng qua. Ngay sau đó Monica bổ nhào lên người anh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh, nói: “Sở, anh tuyệt quá đi!”
“Anh là bác sĩ giỏi nhất tôi từng gặp đó!”
“Anh cứu ngài Tom rồi, thì sau này sẽ mãi là bạn của Hiệp hội y khoa quốc tế của bọn tôi!”
Cũng chẳng biết là ai, lẳng lặng mở cửa phòng cấp cứu, sau khi người ngoài cửa biết được tình hình bên trong thì lập tức bội phục Sở Quốc
Thiên như trời đất thánh thần.
Thấy mọi người đứng bên Monica và Hoàng Văn Hữu thêm mắm thêm muối, dường như biến mình thành người ngoài hành tinh. Sở Quốc Thiên không khỏi cười khổ: “Không hề khoa trương như hai người bọn họ nói đâu.”
“Không, ngài Sở khiêm tốn quá rồi. Cái gọi là người giỏi làm thầy, y thuật của ngài chúng tôi hiểu rõ như ban ngày. Mấy lão già chúng tôi đúng là phí công sống hơn nửa đời người, vẫn luôn tự cho rằng y thuật của mình cao siêu, bây giờ mới thấy, còn kém xa ngài Sở đây!”
“Ngài Sở lần này lấy ơn báo oán, tuy rằng chỉ là cứu ngài Tom nhưng lại qua đó mà vớt vát cho Hoan Châu thể diện lớn. Xin ngài Sở nhận một bái của chúng tôi!”
Vài ông bác sĩ nói xong cung kính đồng loạt cúi đầu.
Lâm Minh Hải thấy vậy, trong lòng không khỏi khiếp sợ đến không từ nào tả nổi. Cuối cùng vẫn là Chu Thiểu phản ứng lại đầu tiên. Anh cũng cung kính cúi đầu thật thấp với Sở Quốc Thiên, nói: “Họ Chu tôi đây xin thay mặt sở y tế Hoan Châu cảm tạ ngài Sở đã ra tay giúp đỡ!”
Có Chu Thiểu đi đầu, những người khác lần lượt trước sau ai cũng cúi đầu cung kính với Sở Quốc Thiên. Trong phòng cấp cứu, ngay lập tức, ngoài Sở Quốc Thiên đang ngạo nghễ đứng thẳng, những người khác ai cũng khom lưng cúi người.
Sở Quốc Thiên bất đắc dĩ, chờ đám người này cúi đầu xong thì anh lấy cớ mình còn có chuyện phải làm, không quan tâm mọi người níu lại, nhanh chóng rời khỏi phòng cấp cứu. “Sở! Xin dừng bước!”
Sở Quốc Thiên mới rời khỏi bệnh viện, lúc đang chuẩn bị lên xe thì bỗng nhiên một giọng nói rất hay vang lên. Anh vừa quay đầu đã thấy Monica chạy nhanh về phía mình.
“Bác sĩ Monica tìm tôi có việc gì?”
Monica dừng trước người Sở Quốc Thiên một khoảng cách chưa đầy một mét. Cô mấp máy môi đỏ, sau đó nói ra một câu mà ngay cả Sở Quốc Thiên cũng không ngờ tới.
“Sở, anh có thể nhận tôi làm đồ đệ không?”
Sở Quốc Thiên sửng sốt, thế nhưng ngay sau đó anh từ chối thẳng. Nếu muốn thu nhận đồ đệ thì anh đã nhận từ lâu rồi, còn chờ đến bây giờ làm gì. Hơn nữa, Monica là người nước ngoài, anh không muốn dạy cô y thuật.
Thấy Monica còn định mặt dày lì lợm, Sở Quốc Thiên cứng rắn không thèm phản ứng lại, mở cửa bước lên xe. Nhìn đèn ở đuôi xe Sở Quốc Thiên, Monica tức giận dậm chân: “Sở, tôi nhất định phải bắt anh nhận tôi làm đồ đệ, anh cứ chờ đó!”
Viện trung y thành phố Lâm.
Thấy đã đến giờ ăn cơm, Sở Quốc