**********
Chương 415: Ai mới là nghé con mới sinh không sợ cọp
“Làm càn!”
Cuối cùng, vẫn là tên quản gia trước tiên kịp phản ứng lại, ông ta chỉ vào mũi Sở Quốc Thiên phẫn nộ quát: “Họ Sở kia, cậu có biết là cậu đang nói gì hay không?”
Không chỉ có ông ta, cho dù là đám vệ sĩ của nhà họ Mạc đang nhìn anh thì ánh mắt của bọn họ cũng giống như đang nhìn một người muốn chết.
Anh mà cũng dám khinh thường nhà họ Mạc, còn muốn đuổi ngài Mạc đi ra khỏi nơi đây, e rằng anh đã ăn phải gan hùm mật gấu rồi!
Nhưng mà so với một đám vệ sĩ và quản gia giận không kiềm chế được, Mạc Trương Tùng vẫn giữ nguyên vẻ mặt không vui mà cũng không buồn như cũ.
Ông ta nhìn anh một chút, bỗng nhiên cười to nói: “Thần y Sở quả nhiên không có làm cho tôi thất vọng, dựa vào tinh thần nghé con mới sinh không sợ cọp này, tôi có thể coi trọng mà liếc mắt nhìn cậu thêm một chút!”
Mạc Trương Tùng nói xong lại lần nữa ho khan, thật lâu sau, chờ ông ta ho khan xong, lập tức ra hiệu cho quản gia đẩy ông ta đi.
“Ngài, chẳng lẽ ngài." “Không cần phải nói nữa, nếu như thần y Sở đã nói đến mức này rồi, chúng ta có ở lại đây thì cũng không có ý nghĩa gì.” Quản gia đang muốn nói chuyện, lập tức bị ông ta đưa tay cắt ngang.
Quản gia nghe xong, tức giận càng thêm sâu: “Họ Sở kia, cậu mà cũng dám đuổi ngài Mạc nhà chúng tôi đi à? Cậu làm vậy chẳng khác nào đang đuổi cả nhà họ Mạc chúng tôi đi, chờ coi, cậu rất nhanh sẽ phải hối hận thôi!” “Ngài Sở...!
Đám người Vương Trạch và Nam Cung Thế thấy thế, vội vàng khẩn trương nhìn về phía anh.
Dù sao, bên trong phòng khách ngoại trừ Triệu Thiên Hoằng biết được thân phận thực sự bên ngoài của anh, bọn họ cũng không hiểu rõ tình hình, bây giờ nghe thấy những lời mà quản gia nói, lập tức cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ muốn khuyên nhủ anh, nhưng lời nói đi tới bên miệng lại không biết nên nói ra sao.
Ngay lúc trong lòng đám người Vương Trạch nóng như lửa đốt, đột nhiên giọng nói của anh mạnh mẽ vang lên: “Đứng lại!”
Mạc Trương Tùng nghe vậy, nhấc tay lên, chờ sau khi quản gia dừng lại, ông ta lập tức cười nhìn anh hỏi: “Thần y Sở, tôi biết cậu là người thông minh, cậu sẽ không làm chuyện tình hại người không lợi mình như thế.
Nếu như cậu đã thông suốt rồi, vậy thì cậu lập tức tranh thủ thời gian trị liệu cho tôi đi.” “Coi như tên nhóc cậu thức thời, nếu không thì thứ đang chờ đợi cậu chính là sự trà thù điên cuồng của nhà họ Mạc chúng tôi!” Quản gia hừ lạnh nói.
Trong hành lang ngoại trừ Triệu Thiên Hoằng ra, hầu như tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ giống như ông ta, cho rằng anh đã thỏa hiệp.
Nhưng mà, đối mặt với sự trào phúng của đám người này, ngay cả mí mắt mà anh cũng không thèm nhấc một chút, chỉ thấy anh thản nhiên nói: “Các người thật đúng là tự dát vàng lên mặt của mình, muốn để cho tôi ra tay à, các người mà cũng xứng sao?”
Cái gì?
Tất cả mọi người đều không ngờ đã đến lúc này mà anh vẫn còn dám dõng dạc như thế.
Cho dù là sắc mặt Mạc Trường Tùng cũng trầm xuống, ông ta nói bằng giọng rét lạnh: “Cậu là đang đùa giỡn tôi sao?” “Là các người tự mình đa tình, tôi chỉ bảo các người đứng lại mà thôi.” Anh bình tĩnh nói.
Dựa theo lời mà anh vừa thốt ra, không gian phòng khách hoàn toàn yên ắng, ngay cả sắc mặt đám người
Vương Trạch và Nam Cung Thế cũng đầy vẻ không dám tin mà nhìn chằm chằm anh.
Sau một lúc lâu, Mạc Trương Tùng mới phản ứng lại, ông ta nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Thần y Sở, chẳng lẽ cậu thật sự muốn sau này phải dập đầu chịu chết với nhà họ Mạc chúng tôi sao?”
Anh nghe vậy cũng không trả lời, sau khi anh từ trên chỗ ngồi đứng lên, lập tức chậm rãi đi tới chỗ của ông ta.
“Đứng lại!”
Kết quả anh còn chưa đi được mấy bước đã lập tức bị một đám vệ sĩ ngăn cản đường đi.
Nhưng mà anh lại làm như mắt