Vốn dĩ họ nghĩ rằng toàn bộ khách sạn nhất định sẽ được Chủ tịch Sở trang hoàng lộng lẫy, nhưng ai mà ngờ được rằng trước mắt bọn họ lại tối đen như mực.
“Quản lý, tình huống này là thế nào vậy?” Lâm Thanh Di sững sờ hỏi.
“Đúng rồi đó quản lý, đêm tối đen như mực thế này rồi mà một ngọn đèn các anh cũng không chịu bật thế?” Triệu
Mai Hương cũng khó hiểu, hỏi.
Sở Anh Ngọc không nói gì, nhưng trong lòng cô ta cũng rất hoang mang.
Tất nhiên, cho dù họ đợi một lúc rồi nhưng không ai nghe được lời giải thích, đến khi họ đi tìm quản lý thì mới phát hiện ra rằng anh ta đã chuồn đi từ lúc nào không hay.
“Này...!này, liệu đây có phải là nơi giết người cướp của không đấy?” Triệu Mai Hương không khỏi sợ hãi.
Bà vừa thốt ra câu này thì Lâm Thanh Di run bần bật theo: “Mẹ, chúng ta có nên mau chóng xuống dưới kia không?” “Được rồi!”
Hai mẹ con họ đang tự nhủ sẽ ra khỏi đây thì đúng lúc này, một loạt ánh đèn trên sân khấu sáng choang đột nhiên mở lên chiếu vào ba người họ.
Sau đó là tiếng đàn piano du dương vang lên.
“Ai vậy?”
Triệu Mai Hương vô thức hét lên một tiếng.
Có điều điều trả lời bà là tiếng đàn piano ngân lên du dương không dứt.
Tiếng đàn piano cất lên đầy đau thương, khiến cho ba người phụ nữ bối rối không thôi, không khỏi cảm thương buồn bã, ngay khi ba người phụ nữ đang suýt chút nữa không kiềm chế nổi thì âm hưởng đàn piano đột ngột thay đổi, chuyển sang giai điệu hào hung mạnh mẽ như đang ở trên chiến trường.
Cứ như vậy trong một lúc lâu, tiếng đàn réo rắt đầy ý chí kiên cường và hy sinh đã khiến cho nhiệt huyết của ba người phụ nữ sôi trào, họ dường như cảm nhận được khí thể của người lính hiên ngang không sợ chết và sự hy sinh anh dũng của các chiến sĩ.
Bất tri bất giác, ba người phụ nữ mơ hồ nhắm mắt lại.
Tuy nhiên không lâu sau đó, giai điệu đàn piano lại thay đổi, trong tích tắc, câu chuyện tình yêu nam nữ cũng bắt đầu tràn vào tâm hồn và trái tim của ba người phụ nữ, khiến họ hoàn toàn chìm đắm vào nó.
Trong ba người, Lâm Thanh Di là người không am hiểu về piano cho lắm, nhưng so với Triệu Mai Hương, cô vẫn khá hơn bà ra nhiều.
Nhưng dù hai mẹ con cô có hiểu về piano hay không thì lúc này họ cũng đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi những giai điệu này.
Khác với mẹ con nhà kia đang như si như say với tiếng đàn piano, Sở Anh Ngọc đứng ở bên cạnh