Nhưng điều khiến bà ta tuyệt vọng chính là, bà ta đã liên tiếp gọi năm sáu lần đều không gọi được.
Ngay lúc bà ta chuẩn bị từ bỏ, bỗng nhiên, Sở Quốc Thiên chậm rãi ấn nút nghe.
“Thần y Sở, cậu có nhất thiết phải hùng hổ dọa người như vậy sao?” Uông Kim Liên nổi lên một trận tức giận.
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn hạn, trả lời vấn đề vừa rồi tôi hỏi bà đi.” Sở Quốc Thiên lạnh lùng hỏi.
Biểu cảm trên gương mặt của Uông Kim Liên cứng lại, bà ta đã cảm nhận được ý muốn giết người trong lời nói của Sở Quốc Thiên, bà ta biết, nếu chính mình lại không phối hợp, Sở Quốc Thiên có thể thật sự sẽ tìm giết tới tận cửa Thanh Phong Môn, đến lúc đó, người đầu tiên gặp tai ương chính là bà ta.
Nuốt nước miếng, Uông Kim Liên khàn giọng nói: “Thần y Sở, tôi cả gan hỏi một câu, nếu cậu biết nhà họ Long sẽ gây bất lợi với Vương Vũ Huyên, có phải cậu cũng muốn giết nhà họ Long hay không?” “Trả lời vấn đề của tôi!”
Uộng Kim Liên tức giận đến sặc, bà ta cố nén sự phẫn nộ nói: “Thần y Sở, tôi biết cậu tài cao gan cũng lớn, tôi cũng không quan tâm sự sống chết của cậu, nhưng tôi lo lắng là sau khi nhà họ Long biết được là tôi đã để lộ tin tức, bọn họ sẽ trách tội tôi, cậu hiểu được ý của tôi không?” “Cho nên, bà chỉ sợ nhà họ Long, chứ không sợ tôi?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng hỏi.
Uống Kim Liên hô hấp gấp rút, bà ta lại hít sâu mấy hơi nói: “Được, tôi nói cho cậu biết, thật ra Vương Vũ Huyền sở dĩ đi nhà họ Long, là có liên quan đến bệnh không thể nói ra của cô ta!” “Bệnh không tiện nói ra?” “Đúng vậy, từ nhỏ Vương Vũ Huyên đã có bệnh không tiện nói ra, nhà họ Long chính là lợi dụng điểm này của cô ta, cho nên ép buộc cô ta phải tới nhà họ Long!” Uông Kim Liên nói.
Mặc dù Uông Kim Liên chỉ nói đại khái sự việc, nhưng lại hoàn toàn không có điểm nào để bởi móc cả, loại này kỹ xảo nho nhỏ đó của bà ta sao có thể giấu diếm được Sở Quốc Thiên?
Chỉ thấy anh hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu chỉ là đi một chuyến đi bình thường đơn giản đến nhà họ Long, vậy hà cớ gì che che giấu giấu như vậy, bà lại càng cần gì phải sợ hãi như thế?”
Uông Kim Liên không hề nghĩ tới Sở Quốc Thiên đến lúc này còn bình tĩnh như vậy, bà ta nghĩ ngợi một lát, liền nhẹ giọng nói: “Thần y Sở,