Lời của Long Vạn Trường vừa thốt ra khỏi miệng, một đám người nhà họ Long lập tức đầy cân nhắc nhìn về phía Sở Quốc Thiên.
Anh cảm nhận được ánh mắt trêu tức của đám người này, suy nghĩ một chút, cuối cùng mới mở miệng: "Nghe nói nhà họ Long cũng là nhà quyền thế một phương, chẳng lẽ ngay cả lễ nghi cơ bản là lấy ghế cho khách ngồi mà cũng không biết hay sao?” “Người trẻ tuổi, cậu quá tự cho là đúng rồi, ở trong mắt chúng tôi, các người cũng không được coi là khách.” Long Hải Cung cười nói.
Anh nghe vậy, dứt khoát không thèm để ý tới, tìm một cái ghế ở gần đó, lập tức ngồi xuống.
“Làm càn!”
Long Vạn Trường thấy thế, vỗ mạnh vào tay vịn một cái, ngay lúc ông ta định nói gì đó, Long Hải Cung chậm rãi xua tay ngăn ông ta lại.
“Cậu Sở, chúng ta cũng đừng nhiều lời nữa, nói đi, ngày hôm nay cậu đến nhà họ Long chúng tôi rốt cuộc là muốn làm gì?” Long Hải Cung liếc mắt nhìn anh một cái, nói.
“Giải quyết ân oán.” Anh bình tĩnh nói.
“Ha ha, xem ra cậu Sở vẫn là rất thức thời, đúng lúc nhà họ Long chúng tôi cũng muốn kết thúc chuyện này sớm một chút.” Long Hải Cung mỉm cười nói.
“Cậu Sở, nếu như cậu đã muốn giải quyết ân oán, vậy thì cậu nói một chút xem con của tôi bị cậu đánh cho tàn phế, chuyện này cậu định sẽ thế nào đây? Mặc dù nó đã được chúng tôi tìm người chữa trị gần phục hồi cả rồi, có điều thân thể lại tạo thành di chứng nghiêm trọng, chỉ sợ kiếp này không thể luyện võ được nữa.
Dù sao cậu cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích vừa ý đúng không?" Long Vạn Trường lạnh lùng hỏi.
“Không đúng.” Anh hờ hững nói.
“Cậu...!Long Vạn Trường lập tức nổi nóng.
Mà Long Thiên Dưỡng lại càng nhịn không được mắng: “Họ Sở kia, thái độ của anh như thế là sao? Anh cho rằng chỗ này là Thanh Phong Môn à? Chỗ này là trang viên của nhà họ Long chúng tôi! Nếu như anh không muốn nói chuyện đàng hoàng, có tin tôi lập tức sai người phế bỏ anh đi không?" “Không tin!” Anh lắc đầu nói.
Xôn xao!
Mặc dù người nhà họ Long đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng bọn họ cũng không ngờ đã đến lúc này mà anh vẫn còn kiêu ngạo phách lối như thế.
Vương Trạch đứng ở bên cạnh thấy thế, vội vàng lên tiếng trấn an nói: “Các vị xin đừng nóng giận, bình tĩnh, bình tĩnh!” “Ông Vương, ông cút sang một bên đi, chuyện này