Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi Sở Quốc Thiên trở về bị thương, mặc dù là do anh cố ý dây vào, nhưng lại không ngăn cản anh bùng cơn tức giận.
Mắt thấy anh dừng lại ở chỗ Long Thiên Dưỡng, Long Hải Cung dường như nghĩ tới cái gì, vội vàng hoảng sợ hét lên: “Thiên Dưỡng, chạy mau!”
Chỉ tiếc, anh cũng không để cho anh ta có cơ hội chạy trốn.
Ngay lúc mà Long Hải Cung vừa dứt lời, chỉ thấy anh đi về phía Long Thiên Dưỡng, chậm rãi đánh ra một chưởng.
“Bùm!”
Nào biết đâu, đúng lúc này thân hình Long Hải Cung chợt vụt qua, cứ thế mà hứng chịu một chưởng này.
Long Hải Cung cảm nhận được nguồn sức mạnh khổng lồ từ trên tay truyền đến, ông ta không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, thu hồi bàn tay đang chịu lực ở sau lưng, nhịn không được liên tục run rẩy.
Trái lại anh lại giống như không có việc gì, người vẫn đứng ở trong sân.
“Không ngờ thân thủ của cậu Sở lại lợi hại như vậy, xem ra là nhà họ Long chúng tôi đã xem thường cậu!” Sau khi Long Hải Cung ra vẻ bình tĩnh nói một câu, lập tức quát lớn: “Tất cả người ở bên ngoài đều tiến vào đi, cùng nhau bắt kẻ này lại!” “RÕ!”
Nhất thời, một đảm nhân viên bảo vệ lập tức khí thế dào dạt ồ ạt đánh về phía anh.
“Ánh sáng từ hạt gạo mà cũng dám so sánh với ánh sáng của trời trăng à?”
Sau khi anh hừ lạnh một tiếng, cổ tay lập tức run lên, một lượng lớn kim châm cứu hướng về phía một đám nhân viên bảo vệ như những tia chớp phóng tới.
Không đầy một lát, chỉ thấy cả đám nhân viên bảo vệ vốn dĩ không thể chống đỡ, toàn bộ đều bị chế trụ thân hình, cuối cùng không thể nhúc nhích được.
Con người Long Hải Cung co rụt lại, có làm sao cũng không ngờ tới anh còn có một chiêu như vậy, cũng không đợi ông ta kịp có phản ứng, lập tức phát hiện Long Vạn Trường bất ngờ từ trên mặt đất đứng lên.
“Đi chết đi!”
Mặt mày ông ta dữ tợn, nói xong lại hung hăng đánh về phía anh.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình”
Anh ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái, dựa vào năng lực nhận biết của bản thân, một cước đá bay Long Vạn Trường.
Ngay lập tức, Long Vạn Trường giống như con diều đứt dây, dùng tốc độ nhanh nhất bay ngược về phía sau, mạnh mẽ văng ra.
“Vạn Trường!”
Trương Hoài Lam giật mình sợ hãi, vội vàng chạy về phía Long Vạn Trường gần như đang nện lên trên mặt đất, chỉ là bất luận bà ta có dùng sức như thế nào thì cơ bản cũng không có cách gì đỡ ông ta dậy được.
“Vạn Trường, ông...!ông