**********
Chương 456: Quà tặng kèm
Đang lúc mọi người nhìn chằm chằm, chỉ thấy Long Quyền Thái đến gần Sở Quốc Thiên, nói: “Thần y Sở, mặc dù tôi không biết rốt cuộc cậu dùng thủ đoạn gì, khiến cho lão gia chủ kiêng kỵ như vậy, nhưng dù sao tôi cũng là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Long.
Nhà họ Long gặp nạn, tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác được!” “Cho nên?” Sở Quốc Thiên nói.
“Cho nên, tôi có thể đồng ý với điều kiện của cậu!” Long Quyền Thái nói.
“Gia chủ...!
Một đám người họ Long kinh hãi, nhưng Vương Trạch thì mừng thầm trong lòng.
Tuy nhiên, lúc này Long Quyền Thái lại nói tiếp: “Nhưng mà, cậu cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi! Đó chính là...!Đánh! Thắng! Tôi!”
Ba chữ cuối cùng, Long Quyền Thái gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Mà theo từng lời ông ta thốt ra, bầu không khí đột nhiên ngưng lại trong nháy mắt.
Mỗi người đều không dám tin nhìn Long Quyền Thái, trừ tiếng tim đập, thậm chí hô hấp bọn họ cũng quên.
Vương Trạch kịp phản ứng, mặt nghiêm trọng nói: “Gia chủ Long, ông làm như vậy thích hợp sao?” “Không có gì không thích hợp cả, nhà họ Long tôi vốn dùng võ nghệ mà đứng vững, nếu như thần y Sở không thể thắng tôi trên mảng võ thuật, người nhà họ Long tuyệt đối sẽ không tin phục cậu ta!” Long Quyền Thái nói như chuyện đương nhiên.
“Nhưng...!thứ mà cậu Sở am hiểu là y thuật cơ mà!” Vương Trạch tức giận.
Mặc dù ông ta biết võ công của Sở Quốc Thiên cũng rất cao cường, nhưng bây giờ người mà bọn họ đang đối mặt là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Long đấy!
Mỗi một gia chủ của nhà họ Long, có ai không phải người tài năng xuất chúng, võ thuật lại đạt đến đỉnh cao, cơ bản không phải là kẻ mà người bình thường có thể tuỳ tiện trêu chọc.
Cho dù Sở Quốc Thiên có mạnh hơn đi chăng nữa, nhưng mà cậu ấy mới bao nhiêu tuổi đâu, Long Quyền Thái còn lớn tuổi hơn so với ông ta nữa chứ.
Nói thật, Vương Trạch rất lo lắng, lo rằng Sở Quốc Thiên sẽ có sơ suất gì, đó là chuyện mà ông ta không muốn đối mặt.
Ngay khi Long Quyền Thái chuẩn bị nói gì đó, bất chợt, Sở Quốc Thiên sâu kín nói: “Ông không phải là đối thủ của tôi đâu.”
Rầm rì!
Lời vừa nói ra, một trận xôn xao.
“Nói khoác mà không biết ngượng!” "Họ Sở kia, mày thư thái quá đấy nhỉ!” “Mày