**********
Chương 471: Ghen
Nhìn thấy Lâm Thanh Di bộ dáng chờ mong, Sở Quốc Thiên nghĩ nghĩ, nói: “Cũng được
Lâm Thanh Di nhất thời cau mày lại, trong lòng nổi lên cảm giác không vui, nhưng mà nghĩ đến tài nấu nướng của Sở Quốc Thiên, cô cuối cùng cũng không phản bác lại.
“Mau ăn đi.”
Sở Quốc Thiên vừa nói lại gắp thêm một miếng, ăn một cách thích thú.
Lâm Thanh Di không khỏi sững sờ, cô đương nhiên biết tài nấu nướng của mình không ra làm sao cả, nếu không cũng sẽ không phải một năm mới xuống bếp vài lần, nhưng nhìn thấy bộ dáng Sở Quốc Thiên ăn như hổ đói, trong lòng cô giống như bị cái gì chạm đến, phức tạp nói không ra lời.
“Sở Quốc Thiên, anh thay đổi rồi.” Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Di nhẹ nhàng nói một câu.
“Lời này là sao?” Sở Quốc Thiên đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời lại một câu.
“Loại cảm giác này không nói ra được, tóm lại, sau khi anh trở về Hoan Châu, liền vẫn luôn cho em một cảm giác rất kỳ lạ “Phải không? Có lẽ đi, dù sao thì, con người đều sẽ thay đổi mà.” Sở Quốc Thiên sau khi ăn bát cơm thứ hai, liền thỏa mãn mà vươn vai, thật thoải mái.
Sau đó, Lâm Thanh Di cũng không nói thêm gì, sau khi im lặng ăn cơm xong, liền đi rửa bát đũa, lại bận rộn lần nữa.
Sở Quốc Thiên cũng không có giúp đỡ, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng vợ đảm mẹ hiền của cô n=như vậy, nói thật thì, loại cảm giác này rất tốt.
Ting ting ting...!
Đột nhiên, điện thoại của Sở Quốc Thiên vang lên, anh cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện là một số lạ, nhưng mà sau đó, liền nhanh chóng nghe.
“Xin chào, xin hỏi có phải là Thần y Sở không?” Trong điện thoại truyền đến giống của một người đàn ông.
“Dương Hạo Phương sao?” Sở Quốc Thiên lập tức nghe ra được người đang nói là Dương Hạo Phương của nhà họ Dương, lúc đầu anh ta chế giễu mình, cuối cùng lại mời mình về chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Dương.
Nghe thấy lời này, Dương Hạo Phương lập tức im lặng trong chốc lát, nhưng mà ngay sau đó, anh ta mở miệng nói: “Là tôi, cậu Sở, tôi muốn hỏi anh gần đây có thời gian đến Yên Kinh một chuyến không?”
Sở Quốc Thiên trong lòng nghĩ, lờ mờ đã đoán ra được cái gì rồi, cố ý giả bộ bình tĩnh nói: “Đi đến đó làm gì?” “Là bác gái của tôi, tình trạng của...!bà ấy rất rắc rối.
“Bác gái? Dương Nhã Đan sao?” Trong lòng Sở Quốc Thiên nhất thời trống rỗng, cau mày hỏi lại một câu “Đúng vậy, chính là dì Đan của anh