Vẻ mặt của Lâm Thanh Di thay đổi rõ rệt, nhưng không đợi đến lúc cô nói gì, một nữ vệ sĩ đã cau mày nói: “Cô Ngọc Hoa, cô đừng làm như vậy nữa...!Nếu như gia tộc phát hiện ra sẽ trách tội chúng ta đấy!” “Các người sợ cái gì? Không phải chỉ là một con ả lẳng lơ từ Hoan Châu đến đây thôi sao? Chúng ta trói cô ta lên trên cây cầu, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn một chút, ai mà biết được là do chúng ta làm chứ?” Người phụ nữ không quan tâm nói.
Một nhóm nữ vệ sĩ không còn cách nào khác là đi về phía Lâm Thanh Di.
Nhìn thấy đám người này thật muốn cởi quần áo của mình ra, Lâm Thanh Di vô cùng kinh ngạc: “Dừng tay...!Dừng tay! Các người...!Các người không thể làm như vậy...!
Một lát sau, mọi ý niệm của Lâm Thanh Di đều biến thành tro tàn, thậm chí cô đã nghĩ xong nếu mình thực sự đến mức đó, cô nhất định sẽ cắn lưỡi tự sát để tránh cho Bảo Nhi và bố mẹ cô bị mình làm nhục.
“Xé đi!”
Áo khoác của Lâm Thanh Di bị xé rách trong nháy mắt, lúc này, một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên: “Dương Ngọc Hoa, đồ phụ nữ điên cuồng, cô đang muốn đẩy nhà họ Dương của chúng ta đến nơi đầu sóng ngọn gió sao?
Nếu cô dám động đến cô ấy một lần nữa, tôi sẽ báo cho gia tộc trừng trị các người thật nghiêm khắc!”
Ngay khi nghe được những lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Dương Ngọc Hoa cau mày lại, quay đầu lại nhìn, liền thấy Dương Hạo Phương không biết từ lúc nào cũng đã đi tới dưới cầu.
“Dương Hạo Phương? Sao anh lại đến đây?” Vẻ mặt của Dương Ngọc Hoa chợt cứng đờ, nhưng vẫn kiêu ngạo hỏi một câu.
Dương Hạo Phương định nói gì đó, nhưng vào lúc này, anh ta thoáng thấy Dương Nhã Đan đã ngất đi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ta vội vàng chạy tới.
“Bác gái, bác tỉnh lại đi! Bác mau tỉnh lại...!
Nhưng bất kể anh ta có hét lên như thế nào, Dương Nhã Đan vẫn không có phản ứng gì cả.
Đột nhiên ngẩng thật mạnh đầu lên, hai mắt của Dương Hạo Phương như sắp rớt ra nói: “Dương Ngọc Hoa, có phải cô đã đánh bác gái ngất xỉu không?” “Anh...!Anh đừng có mà đổ oan cho tôi.
Rõ ràng là bà già này tự mình trở thành như vậy, có liên quan gì đến tôi chứ?” Ánh mắt Dương Ngọc Hoa né tránh nói: “Không nói nữa, đúng là xui xẻo, không ngờ chỉ ra ngoài đi dạo một vòng mà lại gặp phải những người rách nát như thế này!”
Nói xong, Dương Ngọc Hoa