A!
Nào biết, bà lão còn chưa đánh trúng Sở Quốc Thiên, hai tay đã đau đớn tới mức bà ta hít một hơi khí lạnh, tiếp theo không đợi bà ta phản ứng lại, Sở Quốc Thiên nhanh như tia chớp đá ra một cước, hung hãng đá bà ta vào trong cửa nhà, rốt cuộc không đứng dậy nổi.
Cái gì cơ?
Dương Hạnh tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện này nhất thời kinh hãi, gương mặt đầy vẻ không dám tin nhìn tất cả những chuyện trước mắt này.
Mà động tĩnh ở ngoài này trong nháy mắt kinh động đến vệ sĩ trong nhà, bọn họ nhìn thấy bà Tiêu đã trọng thương, nhất thời cao giọng cảnh cáo: “Địch tập kích!”
Lời này vừa nói ra, cả căn nhà đều lộn xộn, trong lúc nhất thời vô số con cháu nhà họ Dương cùng vệ sĩ đều chạy về phía cửa lớn.
“Người nào lại to gan như vậy, lại dám gây sự ở nhà họ
Dương?" “Quá láo xược, chẳng lẽ không biết kết quả khi đắc tội của nhà họ Dương sao?" “Nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt
Ánh mắt của đám người đều đặt lên người Sở Quốc Thiên, lửa giận hiện rõ ràng trên khuôn mặt mỗi người.
Dương Hạnh ở ngoài cửa thấy thế thì hoàn toàn ngẩn người tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp không còn một tia huyết sắc.
Chỉ có điều, Sở Quốc Thiên cũng không có bất kỳ sợ hãi nào, anh chỉ thản nhiên nói: "Giao Dương Ngọc Hoa ra đây!” “Ngọc Hoa?” “Anh nói giao là giao sao, anh là cái thá gì chứ?” “Thức thời thì nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ, tôi có lẽ còn có thể tha cho cậu một mạng!” "Quỳ xuống!”
Thấy mọi người cũng không để lời nói của mình vào lòng, một tia kiên nhẫn cuối cùng của Sở Quốc Thiên hoàn toàn biến mất trong giây lát: “Nếu các người không phối hợp, vậy tôi chỉ có thể đích thân ra tay mà thôi!” “Xông lên!”
Một tên con cháu nhà họ Dương giận dữ rống lên một tiếng, nhất thời tất cả vệ sĩ nhà họ Dương đều nhào về phía Sở Quốc Thiên.
Mắt thấy đại chiến sắp xảy ra, bỗng nhiên có một tiếng quát giận dữ đột nhiên vang lên: “Tất cả đều dừng lại hết cho tôi!”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên khí thế uy nghiêm bước nhanh đến cửa nhà.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên này đến, một đám con cháu nhà họ Dương cùng vệ sĩ xôn xao lên tiếng chào hỏi.
“Chào ông Khánh!” “Ông Khánh.
Chẳng qua trên mặt bọn họ tuy biểu