Trong lòng Dương Chấn Đông cực kỳ đẳng chát, may mà Sở Quốc Thiên đã đi, sau chuyện này ông cụ chỉ có thể thay mặt nhà họ Dương mà tự mình xin lỗi với Lâm Thanh Di thôi, mong là sẽ hòa hoãn được quan hệ của hai bên.
Trong lúc những người ở đây chìm trong im lặng thì đột nhiên một tiếng "Ầm!" vang lên từ cửa nhà, đến bọn họ cũng thấp thoáng nghe thấy.
"Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Dương Chấn Nam trầm xuống, ra lệnh: "Hai người đi xuống xem là chuyện gì!"
Lập tức có hai người đứng dậy, nhanh chóng chạy ra cửa.
Dương Chấn Đông cũng nhíu mày, ông cụ chưa kịp nói gì đã cảm nhận được điện thoại trong túi đang rung lên.
Ông cụ lấy ra xem, phát hiện là cuộc gọi từ cháu trai Dương Hạo Phương của mình, không biết tại, cảm nhận di động rung mãi không ngừng, trong lòng ông ấy nảy lên một dự cảm không lành.
Sau cùng, ông cụ vẫn bắt máy.
"Ông nội, chạy mau! Thần y Sở dẫn người xông vào nhà chúng ta!" Dương Hạo Phương nóng nảy hét lên.
"Sao?" Dương Chấn Đông biến sắc, thì thầm hỏi.
"Ông nội, cháu không có thời gian để nói rõ, thần y Sở dẫn một đám người mang súng đạn xông vào, ông đừng để mình bị gì đấy..." Dương Hạo Phương nôn nóng đến độ toát cả mồ hôi lạnh, buộc phải ngắn gọn thuật lại ý của Sở Quốc Thiên, không dám nói linh tinh.
Có súng đạn!
Dương Chấn Đông giật cả mình, nhất thời ngây ra như phỗng.
Ngay lúc này, hai con cháu của nhà họ Dương đi ra thăm dò tình hình lảo đảo chạy về, hoảng sợ hét lớn: "Có kẻ tấn công! Ông Ba, ông Cả, hai ông nhanh nghĩ cách đi ạ, có kẻ xông vào." “Ầm!"
Họ vừa dứt lời thì tất cả mọi người ở đây đều hoảng hốt.
Không ngờ lại có người dám đến nhà họ Dương kiếm chuyện, rốt cuộc là ai mà can đảm như vậy?
Dù nhà họ Dương chỉ là một gia tộc hạng hai tại Yên Kinh nhưng đến cả gia tộc lớn như nhà họ Sở và nhà họ Mạc cũng không dám tùy tiện đánh nhau với họ.
Những người trong phòng nghị sự đều sững sờ, dẫu thế nào