"Vì sao?" Dương Chấn Hoàng hỏi.
"Tôi.." Dương Chấn Đông định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Dương Chấn Hoàng thấy thế thì không kiềm được mà khẽ nói: "Anh cả, tôi biết anh và chú Ba vẫn không hợp nhau nhưng bây giờ là vì cả nhà họ Dương.
Hẳn chúng ta nên buông ân oán xuống, được không?" "Đúng đấy, người mất mặt là tôi, anh lại không rơi mất miếng thịt nào thì sợ cái gì?" Dương Chấn Nam hừ lạnh, nói.
Dương Chấn Đông không nói gì nhưng lại âm thầm thở dài một tiếng.
Đương nhiên ông ta sẽ không để ý mặt mũi.
Ông ta khó xử là chỉ có ông ta mới biết thân phận thật của thần y Sở
Sau đó, Dương Ngọc Hoa được nhà họ Dương cấp tốc mang tới bệnh viện.
Tuy họ đã cố gắng phong tỏa tin tức nhưng vẫn không thể giữ được bí mật này.
Nhất thời, toàn hào môn Yên Kinh đều biết chuyện thần y Sở đại náo nhà họ Dương vào đêm khuya, hơn nữa còn đánh gãy hai chân Dương Ngọc Hoa trước mặt mọi người khiến Dương Chấn Nam không thể không biết sợ.
Tin tức này không thể nghi ngờ gì là hoàn toàn bùng nổ đầm nước đục Yên Kinh.
Tất cả mọi người không ngờ thần y Sở lại mạnh mẽ như vậy, lại còn có thủ đoạn như thế.
Thậm chí ngay cả dòng họ nhị lưu Yên Kinh như nhà họ Dương cũng phải khuất phục.
Với tư cách là hào môn Yên Kinh, họ hoặc nhiều hoặc ít đều hiểu một chút về thần y Sở nhưng mãi cho tới hôm nay họ mới phát hiện hình như mình đã xem nhẹ thần y Sở rồi.
Hôm sau.
Y dược Thanh Di.
"Tổng giám đốc Lâm, bên ngoài có người tìm cô.
Có muốn để họ vào không?" Trợ lý của Lâm Thanh Di gõ cửa, báo cáo.
"Có người tìm tôi?"
Lâm Thanh Di sửng sốt nhưng không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu rồi dặn dò: "Mời họ vào đi." "Vâng, tổng giám đốc Lâm." Trợ lý dứt lời rồi đi ra ngoài, không bao lâu sau dẫn vài người tới phòng làm việc.
Lâm Thanh Di nghe tiếng thì nâng mí mắt đầy nghi ngờ nhưng khi cô nhìn rõ ràng khuôn mặt của những người trước mặt thì không kiềm được mà cực kỳ hoảng sợ.
Sao lại là họ?
Người tới không phải ai khác mà là đám bố con Dương Quốc Huy.
Có điều lúc này Dương Ngọc Hoa đang ngồi trên xe lặn.
Vốn với vết thương của cô