**********
Chương 522: Nhìn xa trông rộng
Dương Chấn Đông làm vậy là để không nhìn thấy gì, lòng cũng nhẹ hơn, dù sao những lời nên nói ông cũng đã nói hết rồi, chẳng qua là không một ai để chúng ở trong lòng cả.
Dương Hạo Phương đã nói trong điện thoại rất rõ ràng, bây giờ ông ấy lại chính mắt nhìn thấy những người mang súng đến này, sao ông ấy còn phải mất công làm chuyện mà chẳng thể nhận được một lời cảm ơn chứ?
Về phần tương lai của nhà họ Dương, nó sớm đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ấy rồi...!
Thấy Sở Quốc Thiên không nói gì, Dương Chấn Nam cũng đang ngồi ở vị trí đầu thản nhiên nói: "Ai cũng nói thần y Sở là một thiên tài, tuổi cũng không lớn, nhưng y không ngờ anh lại trẻ tuổi đến vậy!"
Dừng một lúc, ông ta đột nhiên lạnh giọng: "Thần y Sở, nhà họ Dương chúng ta và anh không thù cũng không oán, anh đột nhiên dẫn đám người này xông vào nhà chúng tôi, làm người của chúng tôi bị thương là có ý gì?"
Tuy nhiên, Sở Quốc Thiên lại không thèm để ý đến ông ta, anh nhìn về phía Dương Quốc Huy, lạnh lùng nói: "Giao Dương Ngọc Hoa ra đây." "Ngọc Hoa?"
Lòng Dương Quốc Huy trĩu nặng, ý thức được rất có thể vấn đề là xuất phát từ con gái mình, ông ta không khỏi cẩn thận hỏi: "Thần y Sở, xin hỏi anh tìm Ngọc Hoa nhà tôi là có chuyện gì sao?" "Mười phút."
Không ngờ Sở Quốc Thiên lại mở đồng hồ bấm giây, bình tĩnh nói: "Trong vòng mười phút, nếu Dương Ngọc Hoa đến đây thì chuyện gì cũng thương lượng được, nhưng qua thời gian đó thì đừng trách tôi không nể mặt!"
Nghe thấy lời đe dọa không thể nào rõ ràng hơn của Sở Quốc Thiên, đảm con cháu nhà họ Dương nháy mắt biến sắc.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ rằng thần y Sở lại không thèm quan tâm đến thể diện của nhà họ Dương như vậy, ai cũng biết gia tộc của họ là một gia đình nhiều quyền thế ở Yên Kinh cơ mà!
Mặc dù chỉ là một gia tộc hạng hai nhưng họ cũng là một nhân vật đầy quyền lực ở đất Yên Kinh rộng bao la này, ngoài một số gia tộc đứng đầu kia ra, ai mà không nể mặt họ chứ?
Nhưng nghĩ lại thì bây