Tất cả mọi người đều không ngờ Sở Quốc Thiên lại nói ra những lời như thế này.
Tự đánh gãy hai chân? Đùa gì thế?
Đặc biệt là Dương Ngọc Hoa, cô ta vốn còn muốn quyến rũ anh, thế mà cuối cùng lại nghe vậy, khuôn mặt tái đi, suýt thì sợ tới mức ngã xuống đất.
Kể cả Dương Chấn Nam cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này, ông ta đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên với ánh mắt thâm trầm.
"Trời đất, sao mà anh Sở cậy thế hiếp người quá vậy?" "Có phải anh ta ỷ việc được chúng ta nâng đỡ nên cố ý huênh hoang ở đây không?" "Chắc là..."
Không chỉ người nhà họ Dương mà đến đám vệ sĩ cũng không nhịn được mà xì xào bàn tán.
Sau cùng, Dương Quốc Huy đành phải hỏi: "Thần y Sở, rốt cuộc Ngọc Hoa nhà tôi đã xúc phạm gì anh mà anh lại đối xử ác độc với nó như vậy, xin anh hãy nói rõ!" "Ác độc?" Sở Quốc Thiên nhướng mày, khinh thường nói: "So với việc trước đây cô ta đá chết một người bị thương nặng, tôi cảm thấy không ác độc đâu, thậm chí còn nhẹ là đằng khác."
Hå?
Anh vừa dứt lời, đám người họ Dương tức khắc bừng tỉnh.
"Chắc hẳn thần y Sở đang nói về chuyện của Nhã Đan đúng không?" Dương Chấn Nam trầm giọng nói: "Nhưng Nhã Đan là người nhà họ Dương chúng tôi, nói cho cùng đó cũng là chuyện của gia đình chúng tôi, chưa kể việc đó cũng đã được giải quyết xong, thần y Sở không thấy quá đáng sao?" "Vậy còn Lâm Thanh Di? Hình như chuyện này chưa được giải quyết đúng không?" Anh nhìn Dương Chấn Nam, hỏi.
Lâm Thanh Di?
Lời của Sở Quốc Thiên làm cho hai bố con Dương Chấn Nam nhìn nhau.
Quả nhiên vị thần y Sở này chính là ông chủ đứng sau lưng Lâm Thanh Di.
Nhưng không chờ họ nói gì, Dương Ngọc Hoa đứng bên cạnh đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, cô ta trừng Sở Quốc Thiên, ầm ĩ: "Anh bị điên à, vì con điểm đó mà muốn tôi tự đánh gãy hai chân, ngu ngốc không biết suy nghĩ, cút đi!"
Mặc dù cô ta cảm thấy