“Anh cho rằng anh là người duy nhất khó chịu, cũng là người duy nhất cần thể diện sao? Em không phải là con người hả? Trở nên nổi bật ai mà không muốn? Bây giờ cơ hội đang đặt trước mặt, người khác cả đời có thể cũng không gặp được, em quý trọng một chút là không nên hay sao?
Sau khi nói xong, Lâm Thanh Di có chút nóng nảy lấy túi xách của mình ném vào người Sở Quốc Thiên.
“Anh tự mình xem đi!”
Sở Quốc Thiên có chút không rõ lý do nhưng vẫn mở túi xách ra, không thấy có gì đặc biệt ngoại trừ son môi và điện thoại di động.
“Cái gì?”
Lâm Thanh Di trợn tròn mắt, vươn tay giật lấy túi xách, từ trong túi nhỏ bên trong rút ra một lưỡi dao thay thế trông giống như dụng cụ tỉa lông mày.
“Em, em lấy cái này ra làm cái gì?” Sở Quốc Thiên nhíu mày.
Lâm Thanh Di khịt mũi: “Đây là em đặc biệt chuẩn bị cho ngày hôm nay, anh thấy như thế nào?”
Sở Quốc Thiên kinh ngạc giương mắt lên nhìn thì thấy Lâm Thanh Di đang ngửa đầu lau nước mắt.
“Sở Quốc Thiên, đừng tưởng rằng anh là người duy nhất thông minh.
Ở đây không có ai là kẻ ngu ngốc.
Em có thể thấy rất rõ ràng, Mộ Phong Lâm là khách hàng mà em từng tiếp xúc, hai bên đã hợp tác được vài lần, vốn dĩ loại hợp tác này anh ta căn bản không sẽ không quan tâm đến, nhưng trong một lần tham gia hoạt động thương mại, em và anh ta vô tình biết nhau nên anh ta đã mời em đến tham gia buổi tiệc lần này.
“Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di em đây là loại phụ nữ như thế nào chẳng lẽ anh không biết sao? Nếu trước đây em mà muốn trở nên nổi bật thì chỉ cần em có nguyện ý, chỉ cần một cái gật đầu là được, nhưng em đã không làm như vậy." "Em cố gắng làm việc chăm chỉ để nắm bắt mọi cơ hội, chính là vì muốn tự dựa vào bản thân mình.
Lần này, cơ hội đã tới, em