**********
Trong lúc nhất thời, hơn phân nửa khách mời đều đứng dây và lần lượt tuyên bố đứng về phía Mộ Phong Lâm.
Lâm Thanh Di trong nháy mắt bị cô lập, dáng người gầy gò đứng ở nơi đó một mình, cảm giác có chút run rẩy.
Cô kinh ngạc nhìn mọi người, chỉ cảm thấy bất lực và tức giận.
Nhưng dù có bao nhiêu ủy khuất thì cô cũng không thể làm gì, dù có bao nhiêu nước mắt cô cũng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
“A, cô có thể cút đi rồi!" Mộ Phong Lâm hai tay vòng trước ngực, trịch thương từ trên cao nhìn Lâm Thanh Di.
Không đợi Lâm Thanh Di phát ra âm thanh hay động tác, Lewis ở một bên hoàn hồn, nhìn chăm chăm Mộ Phong Lâm, không xác định hỏi.
“Anh Mộ Phong Lâm, anh vừa mới nói ai bị đuổi ra ngoài co?"
Biểu hiện của Lewis khiến Mộ Phong Lâm cảm thấy kỳ lạ, đối phương từ khi nhìn thấy Lâm Thanh Di, anh ta luôn bày ra một số biểu cảm khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu.“Anh Lewis, anh như vậy là có ý gì?" Mộ Phong Lâm không rõ hỏi.
Lewis kìm nén sự run rẩy trong giọng nói của mình và hỏi: “Tôi đang hỏi anh, người mà anh đuổi ra ngoài kia, tên là gì, có phải là Sở Quốc Thiên không? "Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Anh Lewis, anh còn biết đến cái tên chỉ biết ăn bám đó sao?
Phong Lâm cảm thấy ngạc nhiên.
Tuy nhiên, thứ mà cậu ta nhận được không phải là phản hồi từ đối phương.
Thời điểm Lewis nghe thấy câu trả lời khẳng định, trong nháy mắt anh ta thô bạo nắm lấy cổ áo Mộ Phong Lâm, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
“Ý của anh có phải là anh Sở Quốc Thiên đã từng tới đây, kết quả là còn bị anh không lễ phép mà đuổi đi đúng không?" “Chuyện này thì có vấn đề gì? Anh Lewis, tôi không thể không nói, hôm nay anh rất kỳ lạ, đầu tiên là người phụ nữ này, sau đó là tên rác rười ăn bám vợ kia, sao anh biết được những người này? Thậm chí còn kích động như vậy!"
Mộ Phong Lâm không rõ liền hỏi,
Lewis nghe Mộ Phong Lâm nói xong chỉ cảm thấy khó thở, anh ta