**********
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Sở Quốc Thiên sẽ đột nhiên lên tiếng, vừa rồi bọn họ đều bận đắm chìm trong cường thế của Hoàng Phúc Uy mà quên mất rằng thực ra chồng của Lâm Thanh Di đang ở đây, ngay bên bọn họ.
Khóe mắt Hoàng Phúc Uy khẽ động, anh ta đứng lên, lạnh lùng nhìn Sở Quốc Thiên, nói: "Anh là Sở Quốc Thiên?"
"Thế thì sao?"
“Nói đi, anh cần bao nhiêu tiền để tránh xa Thanh Di.” Hoàng Phúc Uy nheo mắt nhìn anh, sau đó anh ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi đưa cho Sở Quốc Thiên, ngạo mạn nói: “Trong thẻ này có sáu tỷ. Nếu anh thấy không đủ, tôi có thể đưa thêm
Bất quá Sở Quốc Thiên chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn đối phương, sau đó từ trong túi móc ra một viên đá đơn giản bình thường, nói với Hoàng Phúc Uy: "Với nó, anh có thể rút ba trăm tỷ từ các ngân hàng lớn trên thế giới."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng ngay sau đó bọn họ lại phát ra từng trận cười vang dội.
"Ha ha ha ha! Tôi không nghe lầm chứ?"
"Anh ta nghĩ chúng ta là đồ ngu sao, có thể nhìn ra một viên đá này là một viên kim cương sao? Anh ta còn dám nói tới ba trăm tỷ, đúng là trò cười!"
"Mẹ nó, hiện tại tôi rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi là ảo tưởng, da mặt anh ta so với tường thành còn dày hơn mấy phân!"
"Tôi thực sự không hiểu làm sao cô Lâm lại kết hôn với loại người ngu ngốc này. Thật là uổng phí..."
Hoàng Phúc Uy lúc này cũng có phản ứng, anh ta liếc nhìn hòn đá của Sở Quốc Thiên và nói với giọng điệu khiêu khích: "Sở Quốc Thiên, tôi không có thời gian để nói những điều vô nghĩa với anh. Tôi nghĩ rằng anh cũng thừa biết Thanh Di không có tình cảm với anh. Nếu anh còn bản tính của một người đàn ông, xin anh hãy để cô ấy tự do và ngừng hành hạ cô ấy.
Chỉ cần anh nguyện ý thành toàn cho chúng tôi, Hoàng Phúc Uy tôi có thể cam đoan với anh, chỉ cần là thứ tôi có thể cho anh, cho dù là tính mạng của tôi, anh cũng có thể nhận lấy!”
Những lời nói của Hoàng Phúc Uy đã khơi dậy trái tim của các cô gái tại đây, và bọn họ nhanh chóng ngưỡng mộ anh ta.
"Hoàng thiếu gia thật đẹp trai!"
"Trời ơi, tại sao tôi lại không gặp được một người đàn ông si tình như vậy..."
Áp lực cùng tiếng reo hò không dứt khiến Lâm Thanh Di trong lòng cực kỳ không thích Hoàng Phúc Uy, Sở Quốc Thiên còn chưa kịp nói thì cô đã dẫn đầu nói trước: "Hoàng Phúc Uy, hiện tại tôi nói rõ ràng với anh rằng tôi sẽ không ly hôn, càng sẽ không kết hôn gì với anh, cầu xin anh hãy để cho tôi yên đi!"
Gương mặt của Hoàng Phúc Uy trở nên cứng ngắc, anh ta không ngờ Lâm Thanh Di lại từ chối gay gắt như vậy, anh ta không thể chấp nhận mà nói: "Tại sao, Thanh Di, anh không đủ tốt sao? Làm sao anh có thể không so sánh được với thứ rác rưởi này?"
“Anh quả thực không bằng tôi.” Sở Quốc Thiên lạnh giọng đáp.
Nhìn dáng vẻ hờ hững nhưng đầy tự tin của Sở Quốc Thiên, Hoàng Phúc Uy cảm thấy phổi mình muốn nổ tung, anh ta đập mạnh tay vào vai Sở Quốc Thiên, nhìn chằm chằm vào anh và thì thầm bằng một giọng lạnh lùng: "Rác rưởi, anh nhất định phải làm quen và sống cuộc sống hạnh phúc của mình với sáu tỷ này. Nếu như anh không đồng ý, tôi không chỉ ép hai người ly hôn, mà còn khiến cho anh không lấy được một xu!”
Vẻ mặt tàn nhẫn của Hoàng Phúc Uy khiến cho ánh mắt Lâm Thanh Di ngưng trọng, "Hoàng Phúc Uy, anh định làm gì!"
Lâm Thanh Di định kéo hai người ra, nhưng cô đã bị chị Hồng kéo qua một bên: "Thanh Di, em định làm gì, chúng ta là phụ nữ không nên hỗn láo với người đàn ông đó."
"Buông ra!"
Lâm Thanh Di giãy dụa vài cái, nhưng không thoát ra được, cô không khỏi cảm thấy khó thở.
“Thanh Di, em đừng lo lắng, không sao đâu.” Lúc này, Sở Quốc Thiên đột nhiên nói.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Phúc Uy nhìn thấy người giả vờ còn hơn cả mình, trán tức đến nổi gân