**********
Chương 580: Mượn cớ
Quả nhiên, Lâm Thanh Di nghe xong liền nhìn chăm chằm Sở Quốc Thiên, trưng ra vẻ mặt mê hoặc hỏi: “Cái gì? Quên rồi, vậy thì anh đã làm cái gì? Tạm thời có thể có chuyện gì, phải kéo dài đến bây giờ mới có thể trở về?”
Sở Quốc Thiên trong lòng căng thẳng, vội vàng suy nghĩ xem nên dùng lý do gì lấy làm lệ cho qua đi.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét chói tai đột nhiên truyền đến.
"A!"
Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di đều bị dọa, cả hai người đồng thời quay đầu lại.
Trợ lý ở một bên khác trong phòng trưng ra vẻ mặt kinh ngạc chỉ vào cánh tay của Sở Quốc Thiên, giọng nói run run: “Máu, chảy máu...!
Lâm Thanh Di theo ánh mắt của đối phương nhìn qua, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Sở Quốc Thiên cúi đầu, lông mày hơi nhíu lại.
Lại chảy máu...!“Sở Quốc Thiên, anh bị thương rồi?” Giọng nói của Lâm Thanh Di không khỏi run lên.
Biến cố xảy ra bất ngờ khiến cho Lâm Thanh Di và trợ lý của cô bị dọa không hề nhẹ.
Sở Quốc Thiên liên lấy kim bạc cầm máu cho mình.
“Sở Quốc Thiên, đây cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Thanh Di không dám tin nhìn Sở Quốc Thiên.
“Làm sao anh lại bị thương?
Sở Quốc Thiên do dự một chút, sau đó mới nói: “Trên đường không cẩn thận thành ra như vậy, chỉ là bị trầy da mà thôi.
“Trầy da? Loại trầy da như thế nào có thể chảy ra nhiều máu như vậy?" Lâm Thanh Di có chút không tin.
“Trên đường bị xe mô tô tông trúng, lúc đó không để ý, kết quả nửa đường mới phát hiện mình bị thương, nhưng mà không nghiêm trọng, chỉ là một vết rách nhỏ mà thôi.
Sở Quốc Thiên nói.
“Thật hay giả vậy, tại sao anh không đến bệnh viện khám thử?" Lâm Thanh Di bán tín bán nghi.
“Anh nghĩ không sao, nếu sớm biết thì đã đi rồi.” Sở
Quốc Thiên nhàn nhạt nói.
“Anh tự mình băng bỏ một chút cũng giống vậy thôi, em không cần lo lắng, dù sao thì anh cũng là bác sĩ, tình trạng của anh vẫn là anh tự biết rõ nhất.” Sở Quốc Thiên cười nói.
"Vậy được rồi, vậy thì anh đừng dây dưa nữa, mau đi xử lý vết thương đi, có cần sát trùng không? Sợ sẽ bị nhiễm trùng." "Không cần, chỉ là bị thương ngoài da, không cần căng tháng như vậy.” Sở Quốc Thiên tùy tiện lấp liềm vài câu, sau đó xoay người trở về phòng.
Lâm Thanh Di