Hoàng Phúc Quyền sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Sở Quốc Thiên, cậu bây giờ đã đả thương con trai tôi, còn dám uy hiếp tôi. Cậu thật sự cho rằng nhà họ Hoàng chúng ta dễ ức hiếp sao?"
“Sau đó thì sao?” Sở Quốc Thiên không ngạc nhiên khi Hoàng Phúc Quyền biết tên mình, với thực lực của nhà họ Hoàng, nếu ngay cả thông tin cơ bản cũng không điều tra được rõ ràng, thật sự là rất không hợp lý.
Hoàng Phúc Quyền lo lắng, cố gắng hết sức kiềm chế lửa giận trong lòng nói tiếp: "Hôm nay Phúc Uy thực sự là làm có phần quá đáng, nhưng cũng không phải là bị cậu đả thương biến thành bộ dạng như vậy rồi sao.
Đừng tưởng rằng hôm nay cậu có thể cứu được Đông y, là có thể coi trời bằng vung!"
Cứu Đông y?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không phải nói Sở Quốc Thiên chỉ là một đứa con rể vô dụng của nhà họ Lâm thôi sao? Làm sao lại có thể cứu được Đông y?
Sở Quốc Thiên liền cười: "Hoàng Phúc Quyền, tôi nghĩ ông có lẽ cũng biết đầu đuôi câu chuyện, vậy thì ông có lẽ càng biết rõ hơn con trai ông rất cuộc đã làm ra chuyện khốn nạn gì, anh ta ở trước mặt tôi muốn cướp lấy vợ tôi, rốt cuộc là ai càng coi trời bằng vung với?"
Ai cũng có điểm yếu không thể để người khác đụng tới, một khi đụng tới nhất định sẽ trời thành kẻ thù không đội trời chung!
Sở Quốc Thiên cho tới bây giờ vẫn chưa giết Hoàng Phúc Uy, chỉ là phế đi một cánh tay của anh ta, đã coi như là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
"Cậu... giỏi lắm!” Hoàng Phúc Quyền cả người run lên.
“Con cái không dạy dỗ, là lỗi của người bố, ông không quản được, vậy tôi sẽ thay ông xử lý.” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Hoàng Phúc Quyền không kìm được lửa giận trong lòng nữa, xua tay nói: "Diệt cậu ta cho tôi!"
Đột nhiên, một đám vệ sĩ áo đen lao về phía Sở Quốc Thiên.
Đương nhiên, vừa lúc nhóm vệ sĩ chuẩn bị đánh tới chỗ Sở Quốc Thiên, bọn họ đột nhiên phát hiện Sở Quốc Thiên đã biến mất tại chỗ, lập tức, cổ bọn họ truyền đến cơn đau đớn, sau đó liền mất đi khả năng khống chế cơ thể.
Chuyện này...
Hoàng Phúc Quyền sững sở. Còn không đợi ông ta phản ứng lại, Sở Quốc Thiên cò đã chậm rãi đi về phía Hoàng Phúc Uy, không thể nhìn thấy động tác gì, chỉ thấy Hoàng Phúc Uy sùi bọt mép, tiếng kêu đau đớn vang lên.
"Cậu... mau dừng tay!"
Hoàng Phúc Quyền cuối cùng không nhịn được giận giữ lên tiếng, lúc này ông ta sớm đã bị thủ đoạn quỷ quái của Sở Quốc Thiên làm cho khiếp sợ rồi.
Vệ sĩ của ông ta đều là lính đặc chủng giải ngũ, bọn họ đến một chiêu còn chưa xuất ra được đã bị Sở Quốc Thiên khống chế rồi, anh rốt cuộc là mạng đến mức độ nào chứ?
Sở Quốc Thiên nghe xong quay đầu lại liếc nhìn Hoàng Phúc Quyền một cái, ôn nhu nói: "Tốt bụng nhắc nhở một câu, đứa con trai bảo bối của ông vẫn còn sáu tiếng nữa, nếu như trong sáu tiếng không có cách nào có được cách chữa trị hiệu quả, vậy thì, cánh tay phải của anh ta coi như là hoàn toàn phế rồi!”
Cái gì?
Hoàng Phúc Quyền hai mắt gần như sắp tách nhau ra, thấy Sở Quốc Thiên chuẩn bị rời đi, ông ta đột nhiên hét lên, "Bắt cậu ta lại cho tôi!"
Chỉ là hiện tại ở hiện trường không hề có ai trả lời ông ta, càng không cần nói đến là hành động.
Đùa gì vậy, ngay cả vệ sĩ của ông ta cũng đã mất khả năng di chuyển, ở đây ai còn dám tìm đường chết chứ?
Thấy không có ai giúp đỡ, Hoàng Phúc Quyền tức giận lập tức đuổi theo Sở Quốc Thiên, ai biết được vừa mới đuổi đến, liền bị Sở Quốc Thiên xoay người trực tiếp đá bay.
"Phụt!"
Hoàng Phúc Quyền nặng nề đập mạnh người xuống đất, không tự chủ được phun ra một ngụm máu.
"A!"
Tư thế hiên ngang của Sở Quốc Thiên lập tức khiến cho người phụ nữ nhát gan có mặt ở đó hét lên kinh hoàng, trong khi mấy người chị Hồng và Ya Ya hai chân càng thêm run rẩy, có xu hướng có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Quá đáng sợ rồi.......
Sở Quốc Thiên nhìn quanh một lần, đám người còn đang gào thét bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Sở Quốc Thiên, vội vàng che miệng sợ hãi.
"Hoàng Phúc Quyền, tôi đã cho ông lời khuyên chân thành rồi. Tôi khuyên ông không nên lãng phí thời gian với tôi ở đây. Thay vì làm như vậy, ông nên mang chóng đưa con trai mình đi cứu chữa càng sớm càng tốt đi." Sở Quốc Thiên nói xong liền sải bước rời khỏi khách sạn Hoàng Gia.
Nhìn phương hướng Sở Quốc Thiên biến mất, Hoàng Phúc Quyền nghiến chặt răng, thấp giọng dữ tợn nói: "Sở Quốc Thiên! Hoàng Phúc Quyền tôi thề với trời đất, cho dù có phải đánh đổi tất cả mọi thứ, cũng phải khiến cậu chết không có chỗ chốn!"
Chỉ năm phút sau khi Sở Quốc Thiên rời đi, mọi người từ tất cả các gia tộc lớn ở Hoan Châu đều chạy tới đổ xô lên tầng cao nhất của khách sạn Hoàng Gia.
Khi họ nhìn thấy bây giờ xung quanh mọi thứ đều là một mớ hỗn độn, lập tức liền đoán ra được đại khái những gì đã xảy ra khi nãy.
“Lần này thì phiền phức rồi!” Hạ Văn Tân trên mặt lộ ra vẻ chua xót thấp giọng thì thào.
Những người trong các gia tộc khác cũng có rất nhiều tính toán trong lòng, hoặc là chọn bình chân như vại không quản, hoặc là chọn đứng ra, cái gì nên có đều có cả.
Hoàng Phúc Quyền không nói nhảm với người của các gia tộc lớn ở Hoan Châu, sau khi khó khăn đứng dậy từ mặt đất, lập tức liên hệ với bệnh viện nhân dân số 1 Hoan Châu, nhanh chóng đưa Hoàng Phúc Uy đi chữa trị.
Sau khi vụ việc xảy ra, ông ta còn dành thời gian để gọi cảnh sát, nhưng kết quả khiến ông ta gần như suy sụp.
Cảnh sát không những không tìm ra bằng chứng để bắt Sở Quốc Thiên mà còn chuyện này