Sở Quốc Thiên nhướng mắt: "Không sao, em cứ uống đi, anh ở đây, anh đưa em về."
Nghe xong lời này, Lâm Thanh Di cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, nghĩ đến sự hợp tác trong tương lai của công ty, cô cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn ly trước sự chứng kiến của mọi người.
"Tốt! tốt lắm!"
Những người xung quanh lập tức vỗ tay khen ngợi.
Sau một lỵ, khuôn mặt Lâm Thanh Di liền đỏ ửng lên, trông rất quyến rũ.
Những người đàn ông xung quanh hơi sững sờ.
Nhưng cô ấy không dừng lại ở đó, mặc dù không biết uống rượu nhưng cô ấy cũng hiểu rằng rượu cần có thời gian, không phải vừa uống vào đã say ngay.
Nó là cả một quá trình, khi men rượu đã ngấm, thì không muốn say cũng phải say! Khi đó, cô thật sự không thể uống thêm được nữa.
Nhân lúc còn tỉnh táo, Lâm Thanh Di nhanh chóng uống liền mấy lỵ.
Đôi môi đỏ hồng của cô khép hờ rồi mở ra, đôi mắt của cô hơi nhòe đi, như có hơi nước...
Với vẻ ngoài hấp dẫn như vậy, ngay cả phụ nữ còn mê mệt, huống chi là đàn ông chứ?
Nhìn dáng vẻ của Lâm Thanh Dị, trong lòng anh Trương xuất hiện đủ loại suy nghĩ, gần như không thể rời mắt.
“anh Trương...!như vậy, đã được chưa ạ?” Lâm Thanh
Di mơ hồ nói.
“Thật đúng là người phụ nữ bản lĩnh!” Ông Trương cười hài lòng: “Bây giờ chúng ta có thể bàn bạc thêm về chuyện hợp tác rồi.” "Được, được thôi!"
Lâm Thanh Di vui mừng khôn xiết.
“Thanh Di, em say rồi, anh đưa em về.” Sở Quốc Thiên nói nhỏ với cô.
“Không sao, tôi không sao...!đợi đã...!đợi đã.” Lâm Thanh Di cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, thân thể ngả nghiêng không thể đứng thẳng người được.
Sở Quốc Thiên liền đỡ lấy cơ thể cô.
“Thanh Di đã say quá rồi, thật ngại quá, để tôi đưa cô ấy về trước, xin lỗi nhé." Sở Quốc Thiên không nhìn những người đó, mà trực tiếp đỡ Lâm Thanh Di đi ra cửa.
Nhưng khi anh ta quay người rời đi, người đàn ông bên cạnh đột ngột đứng lên và nắm lấy vai anh.
“Còn chuyện gì nữa không?” Sở Quốc Thiên nhíu mày.
"Anh bạn à, đã đến rồi thì cùng nhau vui vẻ chút đi, tổng giám đốc Lâm say rồi, cũng chẳng phiền anh phải đưa về đâu, cứ giao cô ấy cho tổng giám đốc Trương được rồi, anh thấy thế nào?"
Người đàn ông này cười với ý đồ xấu xa.
Để tổng giám đốc Trương đưa cô ấy về sao?
Đây không phải là yêu cầu anh