Ông ta vừa rồi còn mới ở nhà bảo con mình xem những tác phẩm nổi tiếng, vậy mà bây giờ lại có một cô bé chỉ trích con ông ta là không chăm chỉ học tập, còn hay bắt nạt bạn bè...
Nhưng mà cho dù thật là có chuyện phẩm hạnh của con trai mình tồi tệ như vậy thì Dương Đại Nam cũng sẽ không thừa nhận.
“Giỏi lắm, lại dám cãi lại người lớn như vậy, mới sống được bao nhiêu năm mà lại có thể nói dối với người lớn mà không có bất kỳ do dự nào hả, sau này lớn lên có thể tốt đẹp sao?”
Nói xong thì Dương Đại Nam xắn tay áo đi đến: “Để tôi nhìn xem, tôi phải dạy dỗ lại con nhỏ này thật tốt thay cho gia đình của nó mới được!”
Dương Đại Nam cũng bất chấp tất cả muốn kéo cổ áo của Bảo Nhi.
Cùng lúc đó thì Sở Quốc Thiên đứng ra bảo vệ cho Bảo Nhi, sắc mặt của anh âm trầm, lạnh lùng nhìn Dương Đại Nam rồi nói: “Là do phẩm hạnh của con trai ông không đứng đắn, ông là bố mà lại không biết thừa nhận lỗi sai mà còn có ý định muốn trút giận lên con gái tôi có phải không?”
Dương Đại Nam dựa vào việc nhà mình có nhiều tiền mà từ trước đến nay diễu võ dương oai đã quen, căn bản sẽ không để ý đến loại người “bình dân” như là Sở Quốc Thiên.
“Cậu nghĩ mình là ai, cậu có tư cách gì mà dám đứng trước mặt của tôi nói này nói nọ? Buồn cười!” “Cút sang một bên cho tôi!”
Ông ta nói xong thì muốn đưa tay đẩy Sở Quốc Thiên nhưng mà đôi tay của ông ta vừa đưa ra không trung thì đã bị Sở Quốc Thiên kéo lấy vặn lại.
Răng rắc một tiếng.
“A!” Tiếng kêu gào thảm thiết như là tiếng heo bị giết khiến cho màng nhĩ của mọi người cũng thấy đau.
“Con mẹ nó, mày dám đụng vào tao sao, mày có biết tao là ai không hả!” Dương Đại Nam vừa kêu gào thảm thiết vừa trừng mắt phẫn nộ nhìn Sở Quốc Thiên
Sở Quốc Thiên cười lạnh một cái sau đó thả cánh tay mềm oặt không còn sức lực của đối phương ra: “Hiện tại thì ông có thể nói cho tôi biết ông là ai rồi.”
Các thầy cô giáo và hiệu trưởng đang ở một bên cũng tiến lên can ngăn.
“Cả hai bên đừng đánh nhau nữa, anh Sở, anh đã đánh tổng giám đốc Dương người tài trợ cho chúng tôi, anh có biết vấn đề này rất nghiêm trọng không?” Hiệu trưởng chỉ tay vào mặt của Sở Quốc Thiên mà quát.
Sở Quốc Thiên cười nhạo một tiếng, không nói gì.
“Ông ta là người tài trợ căng tin cho trường học chúng tôi, anh bị sao vậy hả!” Chủ nhiệm lớp là Vương Dung Nhi ở một bên cũng không nhịn được mà mắng.
“Chỉ vì ông ta tài trợ cho mấy người một cái căn tin mà các người