Nghe lời trợ lý nói, trong lòng Lâm Thanh Di thấy kinh hoảng: “Không có cách hoãn lại sao?"
Cô không ngờ rằng chỉ mới qua vài ngày biển thủ số tiền thì chuỗi tiền vốn của công ty lại xảy ra vấn đề nhanh đến vậy.
"Không còn cách nào nữa tổng giám đốc Lâm, bây giờ có thể làm gì đây, hay là thử tìm tập đoàn Văn Hào thường lượng xem sao? Xem liệu có thể nhờ họ cho chúng ta mua chịu ba mươi tỷ tiền nguyên liệu hay không, đợi sau chúng ta ổn định lại rồi sẽ nhanh chóng bù vào!" "Nhưng căn bản Văn Hào chưa từng xảy ra loại tiền lệ như vậy, việc kinh doanh của họ rất lớn, làm sao có thể dễ dàng..." "Nhưng nếu như bây giờ không có số tiền đó, thì công ty sẽ." Trợ lý nói đến đây, thì lộ ra vẻ lúng túng.
"Tổng giám đốc Lâm, trước mắt thế này là không còn cách nào khác nữa, tài khoản của chúng ta không thể trả ứng tạm số tiền lớn như vậy được, khoản vay cũng không kịp đến, chỉ có thể tìm cách từ phía Văn Hào thôi."
Lâm Thanh Di nhíu mày, sau khi trầm lặng một hồi rồi thở một hơi dài, gật dầu nói: “Cô giúp tôi hẹn tổng giám đốc Vương của Văn Hòa một chút đi, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy ngay, thử cố gắng một lần xem sao!" “Được." Trợ lý trả lời, rồi vội vàng đi ra ngoài để thu xếp.
Sau khi trợ lý rời đi, Lâm Thanh Di ngồi trong phòng làm việc một mình với vẻ mặt mệt mỏi.
Khi nãy Sở Quốc Thiên vừa gọi điện, có lẽ đã nhận ra được nỗi ưu từ của Lâm Thanh Dị, nên mới hỏi một câu.
Lâm Thanh Di do dự một hồi, nhưng vẫn không nói cho đối phương biết sự thật.
Xét cho cùng, trên phương diện của cô, nói cho Sở Quốc Thiên biết cũng không giúp ích được gì, vậy nên cô chỉ nói rằng buổi chiều cần phải đi bàn chuyện làm ăn.
“Có cần anh đi cùng em không?” Sở Quốc Thiên nghe thấy giọng nói của Lâm Thanh Di rất mệt mỏi.
"Không cần đâu, bàn chuyện làm ăn đầu có dẫn theo người thân đi được, quá thiếu chuyên nghiệp." Lâm Thanh
Di dứt khoát từ chối.
Sở Quốc Thiên thấy cô có chủ ý của riêng mình, nên cũng không gượng ép nữa.
Anh biết năng lực của Lâm Thanh Di, vốn dĩ anh chưa bao giờ can thiệp vào công việc kinh doanh dưới của y dược Thanh Di.
Sau bữa trưa, theo sự sắp xếp cuộc hèn của trợ lý với ông chủ tập đoàn Văn Hào, một mình Lâm Thanh Di đi đến trụ sở công ty của họ.
Tập đoàn Văn Hào là công ty nguyên liệu lớn nhất của họ trong lĩnh vực này, có rất nhiều lĩnh vực liên quan.
Về phần ông chủ của họ Vương Dũng Chiến, năm đó cũng là tay trắng làm nên sự nghiệp, may mà vận khí của ông ta không tồi, nên đã lấy được một người vợ có gia thế vững chắc.
Với