Lâm Thanh Di đầu tiên bẩm số điện thoại của Sở Quốc Thiên ra, sau đó đặt điện thoại ở đằng sau lưng để tránh cho Vương Dũng Chiến phát hiện ra điều gì đó.
“Tổng giám đốc Lâm, nhìn cô không được ổn lắm, cô không sao chứ?" Đôi mắt của Vương Dũng Chiến không ngừng đảo quanh nhìn cơ thể của Lâm Thanh Di, biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn cố ân cần hỏi han.
Khỏe môi Lâm Thanh Di giật giật, bên trên thái dương không ngừng toát ra mồ hôi lạnh: “Tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm, tổng giám đốc Vương, hình như trong ly nước này có vấn đề.
“Làm sao có thể, đó chỉ là nước bình thường mà thôi, cô nhìn xem tôi cũng đâu có bị sao!” Vương Dũng Chiến cười đắc ý.
“Cô có muốn uống một ly nữa hay không, có thể uống thêm một ly nữa thì sẽ không sao đâu." Vương Dũng Chiến tiếp tục nói, ý niệm xấu xa trong đáy mắt hiện lên rất rõ ràng.
"Không...!Không cần đầu.
Lâm Thanh Di cần cắn đầu lưỡi để cho ý thức của mình rõ ràng hơn một chút: "Tổng giám đốc Vương, hay là làm phiền ông tiến tôi ra về được không, còn về việc hợp tác thì lần sau chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc, hôm nay thực sự tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm, khả năng là hôm nay.
Vương Dũng Chiến nghe vậy thì cười cười đứng lên, ông ta không đi ra ngoài gọi ai đó vào mà lại đi sang chỗ bên cạnh Lâm Thanh Di, dán sát vào thân thể mềm mại của đối phương, trong lòng cảm thấy dâng trào cảm xúc.
Đánh giá ánh mắt mê ly, gương mặt tràn đầy bất an của Lâm Thanh Di thì Vương Dũng Chiến cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, cô thực sự là rất xinh đẹp, lúc trước đều chỉ là nghe người ngoài truyền tai nhau, hôm nay nhìn thấy thì quả thật là danh bất hư truyền”
Lâm Thanh di nhìn thấy đối phương đột nhiên đi đến đây ngồi sát thì cảm thấy không thoải mái mà né tránh, cổ gắng để kéo dãn khoảng cách giữa hai ra: “Tổng giám đốc Vương, phiền ông ngồi ra xa tôi một chút có được không? “Làm sao vậy tổng giám đốc Lâm, không phải là chúng ta cần phải hợp tác sao? Càng gần thì càng sẽ nói chuyện hơn không phải sao” Vương Dũng Chiến nở nụ cười hẹn mọn bỉ ổi, tiếp tục dùng sức tiến về phía trước.
Lâm Thanh Di muốn tránh nhưng mà cô cũng đã lùi đến biên giới của chiếc ghế sô pha rồi, cho nên chỉ có thể co rụt lại cơ thể, để không cho đối phương đụng vào mình.
Vương Dũng Chiến lại tiếp tục nghiêng về phía của Lâm Thanh Di, ánh mắt luôn nhìn vào đối phương, có suy nghĩ gì đều viết hết trên trên mặt.
Thời điểm khi Sở Quốc Thiên nhận được cuộc gọi của Lâm Thanh Di thì anh đang đứng ở