Sở Quốc Thiên nghe vậy, mắt nhìn sang Lâm Thanh Di bên cạnh, biểu thị tấn đồng.
Lâm Thanh Di chờ Sở Quốc Thiên trả lời vô thức xoắn ngón tay, sau khi nhìn thấy biên độ đầu của đối phương liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lập tức lại nhịn không được mà khinh thường dáng vẻ để ý quá đáng của bản thân.
“Hì hì, Bảo Nhi cũng cảm thấy như vậy” Bảo Nhi nói, cọ khuôn mặt non nớt mềm mại nhỏ nhắn của chính mình lên trên mặt của Sở Quốc Thiên, chớp đôi mắt to cười nói.
“Bảo Nhi có một người bố tốt, còn có một người mẹ tốt, Bảo Nhi là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Nghe vậy, Sở Quốc Thiên ôm lấy tay của Bảo Nhi vô thức xiết xiết, giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai Bảo Nhi.
“Bảo Nhi cũng là công chúa mà bố yêu thích nhất, trước đây là do bố không tốt, sau này bố nhất định sẽ đưa Bảo Nhi đi chơi nhiều hơn, có được không?"
Lời nào của Sở Quốc Thiên khiến lòng Làm Thanh Di có chút xúc động.
Phải biết rằng, trước đây lúc có một thân một mình mang theo con nhỏ chịu khó, chỉ có có là rõ nhất, nhưng cô cũng chưa từng kể những điều này cho người khác nghe.
Dù sao bà mẹ đơn thân có bao nhiêu mệt mỏi, trong lòng có bao nhiêu chua xót, chỉ có người đã từng trải qua mới biết.
Hiện tại những lời của Sở Quốc Thiên lọt vào tai cô, rơi đúng vào điểm mềm mại trong đáy lòng Lâm Thanh Di, khiến cô vốn cứ tưởng rằng sớm đã không còn để ý đến những khổ sở, ủy khuất kia, trong khoảnh khắc lại cuồn cuộn ùa về.
Cũng may nội tâm Lâm Thanh Di đủ mạnh mẽ, cảm xúc chỉ như sóng gợn trong nháy mắt, rất nhanh bị cô cưỡng chế trở lại.
“Được ạ! Yêu bố!” Bảo Nhi nghe được những lời này của Sở Quốc Thiên, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ, vỗ tay reo hò một tiếng.
“Vậy chúng ta mắc nghéo tay có được không ạ.
Sở Quốc Thiên cười nhẹ, nâng tay phải lên duỗi ngón út ra: “Được.”
Bảo Nhi cũng dùng khuôn mặt nghiêm túc vươn bàn tay nhỏ của mình ra, lung la lung lay nói: “Nghéo tay, treo cổ, một trăm năm.
Không được làm trái, ai làm trái người đó là người xấu!”
Sau khi nói xong Bảo Nhi lại reo hò một tiếng, trên gương mặt nhỏ nhắn là nụ cười tràn đầy hạnh phúc
Lâm Thanh Di nhìn một lớn một nhỏ đang ầm ĩ kia, khuôn mặt cũng lộ ra ý cười xuất phát từ nội tâm, mọi loại chuyện của buổi sáng hôm nay đều lập tức quên hết đi.
Bản thân có quan tâm bảo vệ Bảo Nhi hơn nữa