“Làm gì đó!”
Sở Quốc Thiên sầm mặt nắm lấy tay một người, anh vừa mua đồ uống về liền nhìn thấy người đàn ông này lén lén lút lút lôi điện thoại ra, hướng đến gần dưới váy của Lâm Thanh Di.
Người kia đau đến mức kêu lên một tiếng: “Liên quan gì đến anh! Thả ông đây ra!”
Lâm Thanh Di lúc này mới chú ý đến người đàn ông đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Người kia tránh thoát khỏi tay của Sở Quốc Thiên, tà tâm không quên nhìn Lâm Thanh Di huýt sáo một cái, nói: “Người đẹp, vóc dáng không tệ đó.
Không đem Sở Quốc Thiên đang chất vấn để vào mắt chút nào.
“Anh...!Lâm Thanh Di sửng sốt một chút, lập tức mắt nhìn vào điện thoại trong tay đổi phương, sau khi ý thức được điều gì đó, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ và xấu hổ.
“Cút!” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.
“Cút? Dựa vào cái gì cút?” Người đàn ông cười hèn mọn, quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên đang sầm mặt một cái, nói: “Biết ông đây là ai không, anh mới phải cút sang một bên đấy!”
Ấn đường Sở Quốc Thiên hơi ngưng lại, không vui nhìn tên vô lại trước mặt.
“Anh nhìn cái gì mà nhìn.." Tên vô lại còn hăng hái, cứng họng nói.
Chính vào lúc này, đám người ở một bên bị người tách ra.
Một gã đàn ông vóc dáng tráng kiện thô lỗ đẩy đám người đi tới.
Người vừa nãy vẫn còn đứng trước mặt Sở Quốc Thiên quay đầu lại, nhìn người vừa tới nhất thời ưỡn lưng càng thẳng, bộ mặt đắc ý chỉ chỉ: “Nhìn thấy chưa? Anh em của tôi!”
Nói xong lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Di, nói: “Người đẹp, để lại phương thức liên lạc đi.” “Nhân lúc còn sớm thì mau cút đi!” Sở Quốc Thiên mắng một câu.
“Này, anh mắng ai đấy thằng nhãi ranh kia!”
Những người bị đẩy ra xung quanh trong lòng có chút bất mãn, nhưng nhìn bộ dạng hung ác của những người kia liền không dám nói chuyện nữa.
Người đàn ông đi tới trước mặt dáng người rất cao to, tầm khoảng ba mươi tuổi, để đầu đinh, trên người xăm những mảng hình xăm lớn, vừa nhìn là biết không phải kẻ dễ chọc.
Đặc biệt là những vết sẹo chẳng chịt trên người, vừa nhìn đã có cảm giác da đầu tê dại.
Khuôn mặt đen kịt phảng phất viết bốn chữ tôi là người xấu! “Có chuyện gì thế?”
Tên vô lại kia thấy người đến rồi, chỉ chỉ vào Sở Quốc Thiên, khuôn mặt đắc ý nói: “Anh Phàm,