"Không phải Thanh Di đã cho mọi người một khoản tiền rồi sao?" Sở Quốc Thiên nhớ rõ Quách Tiên Nhan đã nói với anh việc này.
Lâm Hiểu My sắc mặt tái nhợt, "Không đủ, vẫn còn một phần, nhà em bán đi mấy thứ đồ nhưng vẫn chưa trả hết, những người đó tìm đến nhà em gây sự...!Anh rể, em nên làm gì bây giờ."
Lâm Hiểu My khóc rất thương tâm.
Đúng lúc này, tiếng bước chân lộn xộn dần tới gần.
"Hiểu My!" Là Hứa Phương Linh và Lâm Minh Quang đến đây, còn có Lâm Thanh Di đi cùng với Lâm Minh Quang.
"Mẹ.” Lâm Hiểu My nhìn thấy Hứa Phương Linh, mẹ con hai người ôm chầm lấy nhau khóc rống lên.
Lâm Thanh Di nhìn thấy Sở Quốc Thiên, có hơi kinh ngạc, "Sở Quốc Thiên, sao anh lại ở đây, không phải anh..
"Đã xử lý xong cả rồi, tình cờ trên đường nhìn thấy My nên ghé sang xem sao." Sở Quốc Thiên giải thích.
Hiểu
Lâm Minh Quang đứng ở một bên sắc mặt khó coi.
Nghe thấy Lâm Thanh Di và Sở Quốc Thiên nói chuyện, Hứa Phương Linh mới chú ý đến Sở Quốc Thiên đang đứng một bên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang đây, trong nhảy mất tất cả cơn giận đều trút hết lên người Sở Quốc Thiên.
"Cậu tới làm gì? Không phải đã nói rõ rằng không cho phép cậu xuất hiện trước mặt Hiểu My nhà chúng tôi sao, cái tên sao chối này đúng là cái đồ xui xẻo, bởi vì cậu mà nhà chúng tôi mới thê thảm như thế này!
Hứa Phương Linh bất chấp tất cả cứ thế lao vào đánh Sở Quốc Thiên.
Lâm Hiểu My vội vàng ôm lấy Hứa Phương Linh, mới miễn cưỡng ngăn được bà lại.
"Cậu cút đi! Đừng để tôi nhìn thấy cậu, cái đồ xui xẻo này, chỉ nhìn thôi là đã thấy bực bội rồi!"
Lâm Thanh Di cũng bị dọa sợ, vội vàng ngăn trước mặt
Sở Quốc Thiên, nhìn thấy Hứa Phương Linh đang rất kích động bèn nói, "Dì ơi, dì đừng kích động, có gì thì từ từ nói, chuyện này đâu có liên quan gì đến Sở Quốc Thiên đâu ạ.
Nhưng lúc này đây Hứa Phương Linh hoàn toàn không chịu nghe, chỉ một mực muốn lao đến Sở Quốc Thiên.
Cứ như thể tất cả những chuyện này đều do Sở Quốc
Thiên gây ra vậy.
Thấy Hứa Phương Linh không nghe vào được lời nào, Sở Quốc Thiên cũng lười nghe những lời bẩn thỉu của đối phương.
"Tôi vẫn là nên đi trước thì hơn, ở đây cũng đã có người chăm sóc rồi." Sở Quốc Thiên nhìn Lâm Thanh Di nói.
Lâm Thanh Di nghe vậy, thở dài,