**********
“Các người là ai... Sở Quốc Thiên? Anh ở đây làm gì!” Đột nhiên có một đám người đột nhiên xông vào, dọa cho con cháu nhà họ Lâm một trận, vẫn là Lâm Văn Sang là người đầu tiên phát hiện ra người cầm đầu là Sở Quốc Thiên.
Thấy Sở Quốc Thiên không lên tiếng, anh ta liền cười lạnh nói: "Để tôi đoán xem, anh tới đây chỉ có thể là vì hai chuyện. Một là nhà họ Trịnh bắt đầu nhắm vào các người, hai là... anh muốn báo thù cho vợ anh?"
Một câu Lâm Văn Sang vừa thốt ra khỏi miệng, xung quanh liền bùng nổ lên một tràng cười vang.
Tuy nhiên, Hình Hải Trung lại nghi ngờ hỏi: " Văn Sang, anh vừa nói nhà họ Trịnh lại là chuyện gì vậy?"
Vì vậy, Lâm Văn Sang lại đem chuyện trước đây Sở Quốc Thiên kêu người đóng cửa nhà hàng của họ Trịnh nói lại một lượt, nghe xong, Hình Hải Trung không khỏi bàng hoàng, vô thức liếc nhìn Sở Quốc Thiên trên mặt đang không có biểu cảm gì.
Tên này có thể lại có thể điều động được người của bộ tổng chỉ huy, anh ta... rốt cuộc là làm như thế nào?
Mặc dù những người khác có chút ngạc nhiên, nhưng họ không suy nghĩ sâu xa như Hình Hải Trung, thay vào đó, bọn họ lại có một loại cảm giác vô cùng thích thú đứng cười trên nỗi đau của người khác.
Nhà họ Trịnh là một trong bốn gia tộc lớn ở Hoan Châu, thể lực không thua nhà họ Hạ, hơn nữa so với nhà họ Hạ, thủ đoạn của nhà họ Trịnh bẩn thỉu hơn rất rất nhiều.
Bây giờ cho dù Sở Quốc Thiên rốt cuộc là thông qua thủ đoạn gì gọi được người của bộ tổng chỉ huy tới, nhưng nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ không chịu để yên, đến lúc đó nếu thực sự động thủ rồi, kết cục của Sở Quốc Thiên có thể hình dung ra được.
"Sở Quốc Thiên, đừng nằm mơ nữa. Anh đã đắc tội đến nhà họ Trịnh. Chúng tôi không thể cứu anh đâu."
"Cho dù cứu được cũng không cứu, anh cũng chỉ là con rể phế vật bị nhà họ Lâm chúng ta trục xuất mà thôi."
"Mau cút đi, muốn tìm chúng tôi chống đỡ cho anh, không có cửa đâu!"
"Nhưng mà tới cũng đã tới rồi, vẫn là khẩu đầu nhận sai với bà nội đi, không vì bản thân thì cũng vì vợ anh, cô ta hôm qua còn..."
Ngoại trừ ánh mắt Sở Quốc Thiên lạnh hơn một chút khi Lâm Văn Sang bảo anh khẩu đầu nhận lỗi với bà cụ, ngoài ra những lúc khác, không hề có nhiều biến động.
Khi con cháu nhà họ Lâm đang nói chuyện không dứt, anh lại thản nhiên tìm một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống, như thể anh chưa nghe thấy những lời chế giễu của con cháu nhà họ Lâm.
Lâm Văn Sang ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên chỉ vào Sở Quốc Thiên, tức giận nói: "Ai cho anh ngồi, mau đứng lên!"
“Anh vậy mà còn thực sự coi mình là người ngoài, cái loại phế vật như anh cũng xứng ngồi ở đây sao?” Hình Hải Trung cũng bị sự coi khinh của Sở Quốc Thiên làm cho tức giận, nói xong liền muốn hướng trước trước mặt Sở Quốc Thiên để giáo huấn.
Nhưng anh ta vừa đi được hai bước thì đã bị một đám người do Sở Quốc Thiên dẫn tới chặn lại.
“Đứng dậy!” Hình Hải Trung tốt xấu gì cũng là phó đô đốc chiến vực Hoan Châu, làm sao có thể bị người khác làm cho mắt mặt được, vừa nói vừa dơ tay ra đẩy, kết quả sắc mặt lại thay đổi, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ vô cùng.
Anh ta lại có thể không đẩy ra được!
Hình Hải Trung có thể trở thành phó đô đốc chiến vực Hoan Châu, ngoài vận may ra, anh ta cũng có bản lĩnh nhất định, bình thường những tên vặt vãnh đều không thể đến gần anh ta.
Cho dù khi nãy anh ta chỉ là tùy ý đẩy một cái, nhưng cũng không đến mức đến cơ thể của đối phương cũng không chút động đậy như vậy được, cái này cũng quá là phản khoa học rồi, trừ phi...
Nghĩ đến đây, Hình Hải Trung không khỏi chấn động toàn thân, cẩn thận nhìn lại, đột nhiên phát hiện ba người trước mặt không phải là vệ sĩ bình thường, mà giống như binh lính hơn.
Kết hợp với xuất thân của Sở Quốc Thiên ở Tây Kỳ, anh ta rất nhanh liền cho rằng những người này có thể là binh lính đến từ Tây Kỳ, cộng thêm với những lời Lâm Văn Sang vừa nói, đồng tử của anh ta co rút lại.
Những người này đến từ bộ tổng chỉ huy!
Trên thực tế, so với những gì Hình Hải Trung đoán không có quá nhiều khác biệt, ba người này đúng là đến từ Tây Kỳ, nhưng họ không chỉ là binh lính của bộ chỉ huy, mà là ba trong tám bộ ám vệ dưới quyền chỉ huy của Sở Quốc Thiên.
Tám bộ