“Tôi không là gì nếu không có anh?” Trương Lê vừa khóc vừa cảm thấy buồn cười: "Rốt cuộc là ai rời ai không được?” Lưu Võ Trí, tôi thấy anh bị hồ ly tinh này mê hoặc mới có mấy ngày mà đã đến mức không phân biệt được phương hướng rồi.”
Trương Lê hít thở sâu, miễn cưỡng ổn định một chút cảm xúc, quay đầu nhìn chăm chăm Lưu Võ Trí, từng câu từng chữ nói.
“Nên nói là, nếu không có tôi, anh chẳng là gì?” "Cô!” Lưu Võ Trí cũng tức giận không nhẹ, chỉ vào Trương Lê nghẹn một lúc lâu không nói được câu nào cuối cùng cần răng, ốm Từ Khanh Miên ra khỏi cửa.
Các học sinh khác trong lớp học thấy thế đều lặng lẽ rời đi, chỉ có Lâm Hiểu Mỹ đỡ Trương Lê.
Hôm nay chính là học sinh Lâm Hiểu My mà Trương Lê không quen thuộc nhất, ít tiếp xúc nhất.
Nhưng đến cuối cùng an ủi cô ấy, ở bên cô ấy lại là một người mới không quen thuộc như vậy.
Trương Lê trong lòng ủy khuất chua xót, lại chỉ có thể tự mình nuốt vào trong bụng.
Sau khi ầm ĩ, Trương Lê cũng không phải đầu tiên trở về mà là quyết định ra đường phố đi dạo
Xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, cô ta thật sự muốn chết luôn.
Nhưng cô ấy lại nuốt không nổi cục tức này.
Loại chuyện này so với ăn phải con ruồi đều ghê tởm như nhau.
Áp lực của cuộc sống gần như làm cho cô ấy thở không nổi, mãi cho đến khi trời tối, cô ấy đem khuôn mặt đầy mệt mỏi trở về nhà.
Khi cô ấy mở cửa, một cảnh trong phòng làm cô ấy thất kinh.
Chỉ thấy trên sô pha, Lưu Võ Trí và Từ Khanh Miền dây dưa cùng một chỗ, triền miên quấn lấy nhau, càng là tình cảm sâu đậm vẻ mặt say sưa.
Trong nháy mắt, Trương Lê chỉ cảm thấy não bộ chấn động.
Bọn họ ở bên ngoài thông đồng, khiến mọi người bàn tán cũng coi như thôi.
Bây giờ lại trực tiếp ở trong nhà của cô.
“Lưu Võ Trí, anh vẫn còn là con người sao? Đây là nhà tôi, không phải nhà của anh, anh ở bên ngoài thích chơi như thế nào thì chơi, tất cả lăn ra ngoài chơi cho tôi, không ngờ anh còn dám mang những thứ bẩn thỉu này về đến nhà tôi, anh không sợ nhiễm