“Bị thương à? Lạc Lạc của tôi cắn các người? Các người có bị mù không hay tôi bị mù?” Người phụ nữ hét lên.
“Không lẽ đợi chó của cô làm bị thương người ta, tôi liền ra tay không được sao?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng hỏi.
“Cắn anh hay sao?”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên: “Cứ coi như các người bị cắn rồi đi, nói cho mà biết, gái già này không thiếu tiền, các người cần bao nhiêu thì tôi trả, nghĩ tôi thiếu tiền hay sao ? Cái hạng để tiện như các người thì đáng giá bao nhiêu? Mấy người dựa vào đâu mà dám làm Lạc Lạc của tôi bị thương hả ? Các người đúng là lũ chết tiệt mà.”
Sở Quốc Thiên không thèm để ý tới chuyện này, một người phụ nữ bướng bỉnh như vậy còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ mạng người rẻ hơn mạng chó? “Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói khác cất lên.
Trong tầm tay anh, một người đàn ông trạc ba mươi bước tới, người cao lớn thô kệch, đi dép tông, toàn thân mập mạp, to béo.
“Anh hai, anh hai, Lạc Lạc của em bị lũ người này làm bị thương, anh phải đứng ra phân xử cho em vụ này!”
Người đàn bà chỉ vào Sở Quốc Thiên tức giận nói.
“Cái gì?” Người đàn ông lộ ra vẻ mặt xấu xa khi nghe những lời này.
Con chó ngao Tây Tạng trong vòng tay của người phụ nữ duỗi ra thêm vài lần, đá vài lần vào chân sau của cô ấy, và cuối cùng là không còn cử động.
“Lạc Lạc.
Vẻ mặt của người phụ nữ ngưng trệ, cô cảm thấy nhịp tim bất định của con chó ngao Tây Tạng, sau đó cô run lên và ngã xuống đất.
“Anh hai, Lạc Lạc, ngừng thở rồi.”
Người phụ nữ lẩm bẩm.
Nghe đến đây, người này cau mày nói: “Tại sao anh lại đánh con chó của em gái tôi? Anh không muốn sống nữa phải không?” “Con chó của tôi có giá ít nhất một trăm hai mươi triệu đồng.
Nó đã được nuôi trong nhà em gái tôi năm sáu năm nay rồi.
Giống như người thân của em gái tôi, anh nói đánh là đánh.
Ý anh là gì, hả?”
Người đàn ông nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt xấu xa.
"Đây là cái sai của riêng anh.
Anh dắt chó đi mà không có dây xích.
Ai biết ai sẽ bị thương? Vừa rồi tôi suýt chút nữa đã để nó căn vợ mình.
Tôi không thể không phòng vệ chính đáng ư?" Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn hai người đó.
“Chỉ để phòng thần thôi à?
Anh xem anh đã đã đánh Lạc Lạc nhà tôi đến chết chưa? Anh nhìn xem nó còn thở không, anh nhìn đi!”
Người phụ nữ đau lòng hét lên.
“Này anh kia, chuyện này đã đến lúc phải phân xử rồi, mau nói cách giải quyết đi, đừng nói nhảm nữa!” Người đàn ông hung hằng nhìn