Sở Quốc Thiên nghe vậy, nhìn Lâm Thanh di vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra bản thân đã nằm trong lòng cô ấy Nghĩ vậy, khóe miệng Sở Quốc Thiên cong lên.
“Dao động sao? Haha, chỉ là một thằng nhà quê mà để tôi lấy tiền đập nó thì thật là dư thừa.
Cô nghĩ cậu ta thật cao thượng và có bản lĩnh đàn ông.
Được rồi, chúng ta cùng thử xem cậu ta đang nói thật hay là giả vờ!”
Thầm Công Thành cười lạnh một tiếng.
Lâm Thanh Di chau mày khó chịu, nhìn chằm chằm Thẩm Công Thành: “Mong anh hãy có chừng mực.
“Có chừng mực? Xin lỗi, từ điển của tôi không có từ này!”.
Thẩm Công Thành quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, nếu mày muốn bước ra khỏi cánh cửa này, mày phải quỳ xuống xin lỗi tạo, bằng không tạo chỉ với một cuộc điện thoại có thể gọi người qua đập mày ra bã!”
Vẻ hung hãng càn quấy của Thẩm Công Thành hiện ra khi anh ta nói lời này, cái người này anh ta hoàn toàn không để ai vào mắt.
“Anh kia, anh muốn làm gì? Nếu ngài dám động thủ, tôi sẽ gọi công an tới!”Lâm Thanh Di lạnh lùng quát.
Thẩm Công Thành khịt mũi không tán thành, nhìn Lâm Thanh Di lắc đầu, bày ra vẻ tiếc nuối.
“Công an? Người đẹp, cô coi thường tôi quá.
Xem ra, tôi cần phổ cập kiến thức để cô biết về thân phận của tôi rồi.” “Tập đoàn Thẩm thị nghe nói qua chưa, là của nhà tôi.” Thẩm Công Thành đứng thẳng lưng, vẻ mặt tự mãn.
Lâm Thanh Di nghe tới tập đoàn Thẩm thị, sắc mặt có chút khó coi.
Tập đoàn Thẩm Thị, nhà họ Thẩm ở Hoan Châu.
Thực lực của dòng họ này ở Hoan Châu không thể coi thường, sản nghiệp dưới trướng dòng họ này nhiều như vậy, ngoài mấy dòng họ lớn ra làm gì có ai mà không giữ thể diện cho họ được cơ chứ?” “Anh, anh là người nhà họ Thẩm?” Sắc mặt Lâm Thanh Di tái nhợt nhìn Thẩm Công Thành.
“Đương nhiên, Thẩm Công Thành con trai lớn của nhà họ Thẩm là tôi, bây giờ cô nên biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề rồi, người đẹp." Thẩm Công Thành nhìn Lâm Thanh Di đầy vẻ đắc ý.
Mà đối diện với Sở Quốc Thiên vẫn là dáng vẻ bình thường, giống như là không nghe thấy điều gì