Anh bất ngờ nhấc chân đá mạnh về phía đùi đối thủ.
Rằng rắc! Chỉ có một âm thanh nghẹt thở của tiếng xương gãy phát lên.
Ngay sau đó, tiếng hét thấu tim của Thẩm Công Thành vang lên.
“A......!chân của tôi, a.....
Tiếng la hét giống như tiếng mổ lợn nổ tung ở bên trong nhà hàng, Thẩm Công Thành dường như muốn ngất xỉu trong giây tiếp theo.
Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn Thẩm Công Thành đang nằm co quắp ôm chân trên mặt đất, không nói gì.
Lâm Thanh Di cảm thấy thật khó có thể tin được tất cả những gì cô vừa nhìn thấy, Sở Quốc Thiên thực sự đã đánh gãy chân của Thẩm Công Thành sao?
Trời ạ, người đàn ông này là con trai cả của nhà họ Thẩm, Sở Quốc Thiên đã hại anh ta như vậy, nhà họ Thẩm làm sao có thể để dễ dàng bỏ qua cho anh?
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Di cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho sự việc mà Sở Quốc Thiên vừa gây ra.
“Mày, mày đã không chịu nghe lời tạo, ông còn dám đánh gãy chân của tao, a......!mày chết chắc rồi! mày chờ đó, chờ đó cho tao.....
Thẩm Công Thành đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, cơ thể anh ta run rẩy, anh ta lấy điện thoại di động ra liên lạc với một người có lẽ là vệ sĩ.
Vài phút sau, một nhân viên bảo vệ áo đen xuất hiện trong nhà hàng.
Người đàn ông vừa tới thân thể cao lớn nhưng hói đầu, từng thớ thịt trên người phình to ra trông rất đáng sợ.
Chỉ cần hắn ta đứng đó, luồng khí đáng sợ toát ra cũng có thể buộc một đám đông phải rút lui.
“Cậu chủ, cậu đã xảy ra chuyện gì vậy, cậu chủ...
Thạch Mạnh Hậu nhìn Thẩm Công Thành đang nằm co quắp trên mặt đất, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Hắn ta vốn cho rằng Thẩm Công Thành chỉ rong chơi không lâu nên cũng không nghĩ nhiều, kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài.
Nhưng trong mười phút này, Thẩm Công Thành thực sự đã bị ai đó phế đi một chân!
Vốn dĩ, nhà họ Thẩm đã quen coi người con cả này như bảo bối rồi, nếu nhìn thấy bộ dạng của cậu chủ bây giờ chắc chắn hắn ta sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
“Con mẹ mày bị mù à? Tao bị đánh gãy chân rồi! Mày còn muốn tao giải thích với mày nữa à?” Thẩm Công Thành vừa đau vừa tức nói.
“Cậu chủ, là tôi không có năng lực.
Cậu nói cho tôi biết là người nào không có mắt đã động đến cậu, tôi sẽ bắt hắn ta phải đền tội!” Thạch Mạnh Hậu nhận ra rằng nếu có tội lỗi thì phải lập công may ra hằn mới có thể biến nguy thành an, nên nói một cách vội vàng “Chính là hắn ta, tao muốn hai