Sở Quốc Thiên làm sao không ý thức được điểm này, anh có chút xấu hổ cười cười: “Xin lỗi, tôi không phải ý tứ kia, tôi chỉ là...
Đại khái là lo lắng sau cuộc trò chuyện sẽ càng thêm lúng túng, Niếp Xuyên cắt ngang lời Sở Quốc Thiên: “Xin lỗi, tôi còn có chút chuyện, nói chuyện sau đi.”
Trên thực tế, loại chuyện này thật sự không thể trách Sở Quốc Thiên, dù sao anh cũng không biết đối phương nên xưng hô như thế nào, thời điểm đối phương giới thiệu cũng không có nói, Sở Quốc Thiên chỉ có thể dùng cách xưng hô của Bảo Nhi, lại không cẩn thận để cho đối phương hiểu lầm.
Sở Quốc Thiên không giải thích cũng tốt, càng giải thích Niếp Xuyên liền tin tưởng đối phương đối với mình vũ nhục, mặc dù chỉ là một ý niệm nhưng cũng đủ để cho cô ấy đem người này bỏ vào danh sách đen.
Niếp Xuyên nói xong liền xoay người rời đi, âm thầm cắn răng vì Bảo Nhi có một người bố như vậy mà tiếc hận.
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Sở Quốc Thiên ý thức được mình xem như hoàn toàn đắc tội người cô giáo mới của Bảo Nhi.
Vốn anh còn muốn cùng cô giáo này giao tiếp tốt một chút, ai ngờ ngay từ đầu đã có một sự hiểu lầm lớn như vậy, thật sự là để cho anh không biết nên nói như thế nào mới tốt.
“Bố ơi, cô giáo Ba tại sao đã đi rồi?” Bảo Nhi có chút nghi hoặc nhìn Sở Quốc Thiên.
“Ừm, có lẽ cô giáo còn có chuyện quan trọng cần giải quyết
Sở Quốc Thiên có chút ngượng ngùng cười cười, không biết nên giải thích thế nào với Bảo Nhi.
Dù sao Bảo Nhi mới năm tuổi, dù thông minh đến đâu cũng không hiểu Sở Quốc Thiên cùng Niếp Xuyên có hiểu lầm, chỉ cảm thấy có chút thất vọng cùng bất đắc dĩ.
Dù sao Sở Quốc Thiên lần đầu tiên cùng cô giáo mới nói chuyện, cô bé còn chưa kịp giới thiệu cho bọn họ một chút.
“Bố ơi, vậy Bảo Nhi sẽ đưa bố đi gặp bạn bè của con, chúng con chơi rất tốt" Bảo Nhi cũng không nghĩ nhiều, kéo tay Sở Quốc Thiên đi đến phía sau phòng học.
Chỉ thấy bên ngoài lớp học đi vào