"Chờ chút đã, ông Phạm, xin hỏi bây giờ là mấy giờ rồi ?" Sở Quốc Thiên quay đầu nhìn ông Phạm đang quay lưng về phía mình.
Ông Phạm hơi khó hiểu nhìn Sở Quốc Thiên, sau đó lấy điện thoại ra xem, nói: “Năm giờ năm mươi sáu.
" “Nếu đã nói như vậy thì còn năm phút nữa, ông Phạm, ông đã cho người đóng hết phòng giám sát với phòng điều khiển chưa?" Sở Quốc Thiên từ từ nhìn về phía gương mặt tràn đầy nghi ngờ của ông Phạm, hỏi lại lần nữa.
"Có đóng hay không thì liên quan gì đến cậu?" Ông Phạm hơi khó chịu liền nhíu mày, nhìn vẻ mặt đầy đề phòng của Sở Quốc Thiên, lạnh lùng nói: "Oắt con, cậu có suy nghĩ quái gì vậy? Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn một chút, nếu không thì ráng mà chịu đựng!" “Yên tâm, tôi bị mấy người bắt đến đây rồi, còn có thể làm gì? Hơn nữa mấy người trói tôi chắc chắn như này.
Tôi chỉ hỏi vậy thôi.
" Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói, đối với người đàn ông đẩy mở thì ngược lại: “Nhìn mắttôi đây này, nhìn mắt tôi đây này".
Người đàn ông đẩy mỡ nghe vậy, không chút phòng bị, liền theo bản năng nhìn vào mắt của anh.
Chỉ là cái nhìn bình thường, nhưng một giây sau, cả thân thể người đàn ông đột nhiên chấn động dữ dội, tính khí thay đổi mạnh mẽ, đôi mắt vô hồn tiến về phía Sở Quốc Thiên, phịch một cái đã quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Sở Quốc Thiên, nói: “Chủ nhân" “Chuyện gì thế này? Tên oắt con, cậu đã làm gì với em họ của tôi?" Thấy vậy, sắc mặt của ông Phạm thay đổi kinh khủng, lùi về phía sau liên tiếp.
Sở Quốc Thiên không để ý, chỉ nhìn tên đàn ông đầy mỡ nói: “Ông là rác đúng không?" “Đúng, đúng vậy, tôi là rác rưởi, thứ rác rưởi mà mọi người đều ghét.
" Người đàn ông đầy mỡ ngơ ngác nói.
Sở Quốc Thiên hài lòng, khẽ gật đầu, đưa tay chỉ ông Phạm ở bên cạnh: “Tốt lắm, vậy tôi lệnh cho ông, đồ rác rưởi, hãy đánh ông ta đi! Cứ đánh mạnh vào cho