“Ý anh là gì?”
Lý Tuệ Mai trông có vẻ khó chịu.
Cô ấy cũng đoán được đối phương sẽ nghi ngờ, nhưng lúc này, cô chỉ có thể dùng thái độ cứng rắn hơn để tạo cho họ một áp lực nhất định.
“Cậu Sở xin đừng hiểu lầm, chúng tôi thực sự không có ý gì khác, chỉ là trước đây chúng tôi chưa từng có vinh hạnh gặp qua anh, hôm nay anh lại muốn đứng ra bảo đảm cho nhà họ Lý, tất nhiên là chúng tôi phải xác thực lại thông tin cho rõ ràng một trăm phần trăm.
Hầu Vũ Chính nhìn Sở Quốc Thiên giải thích.
“Trong trường hợp này, tôi hiểu được các người lo lắng như vậy cũng là chuyện bình thường, vậy các người muốn như thế nào?”
Vẻ mặt Sở Quốc Thiên bình tĩnh hỏi lại.
“Nếu được, chúng tôi cảm phiền cậu Sở đợi trong chốc lát, tôi có một người bạn trùng hợp đã gặp qua ngài Sở Hải Dũng, tôi có thể gọi điện thoại kêu cậu ta qua đây.
Hầu Vũ Chính cười nói.
Những lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ nhân của Lý Tuệ Mai nhất thời trở nên tái nhợt như không còn chút máu, trái tim cơ hồ nhảy ra khỏi cả lồng ngực.
Lý Tông Nam, Lý Tông Hiển và những người khác cũng chết lặng.
Bên phía Hầu Vũ Chính cư nhiên đã có người gặp qua Sở Hải Dũng.
Tại sao lại có sự trùng hợp như vậy? Bây giờ thì tiêu rồi! Người mang danh Sở Hải Dũng lúc này chỉ là một kẻ ở rể giả dạng thành.
Một khi người bằng hữu kia đến vạch trần lời nói dối, thì mọi kế hoạch coi như hoàn toàn thất bại l
Lý Tuệ Mai tuyệt vọng ngồi trên ghế, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Đám người Lý Thế Xuyên, Lý Ngọc Hà âm thầm cười lạnh, nôn nóng xem trò cười của Lý Tuệ Mai và Sở Quốc Thiên càng sớm càng tốt.
“Xem đi, tôi đã nói vẫn nên dựa vào Thiệu Hải! Giờ nháo thành ra như vậy còn không phải làm trò cười cho thiên hạ coi hay sao, việc này truyền ra bên ngoài mọi người nói gia đình chúng ta thành cái dạng gì nữa.” “Đúng vậy, trông cậy vào cái đồ phế vật này thì có ích lợi gì chứ? Chỉ có Thiệu Hải mới có thể cứu vớt nhà họ Lý chúng ta! Dựa vào đứa ở rể vô dụng này? Tôi nghĩ đến liền cảm thấy kinh tởm, chẳng phải chỉ là một tên phế vật thôi hay sao, cũng chẳng có thứ gì to tát”
Hai người xì xào nhỏ giọng nói.
Hầu Vũ Chính vừa gọi điện thoại xong quay lại nhìn Sở Quốc Thiên.
“Cậu Sở, người bằng hữu này của tôi ước chừng mười phút nữa sẽ tới, cảm phiền cậu đợi một chút.
“Cô Lý, sắc mặt của cô sao lại trở