"Chị Tuệ Mai, đừng cứng đầu quá!" "Anh Thiệu Hải quả là một người đàn ông tốt.
Trước đây anh ấy đối xử tốt với chị như thế nào.
Chị lại hủy hôn vì một chút xích mích nhỏ thế này, thực sự không hề trưởng thành chút nào.
Đừng gây rắc rối cho gia đình chứ, được không?" "Nếu tôi là nữ, tôi đã gả cho anh Thiệu Hải lâu rồi.
Anh Thiệu Hải phạm sai lầm, chẳng nhé chị cho rằng không có nguyên nhân từ chị sao?" "Ừ, Tuệ Mai, vì nhà họ Lý của chúng ta, được không?"
Người nhà họ Lý đều đứng ra thuyết phục Lý Tuệ Mai.
Lý Tuệ Mai tức giận đến bừng bừng cả người, cả người phát run, không biết nên phản kháng như thế nào.
Đinh Vũ Long và Hầu Vũ Chính nhìn nhau.
Chứ còn sao nữa?
Ông Phùng và Sở Hải Dũng này không dễ đắc tội, nhưng Trương Thiệu Hải có thể đắc tội được không? Khi Trương Thiệu Hải nói điều này, anh ta rõ ràng đã xác định sẽ đứng ở phía đối lập ông Phùng và Sở Hải
Dũng.
Đắc tội với Sở Hải Dũng và Phùng Đức Minh, chưa chắc đã xúc phạm Y dược Thanh Di và Quốc tế Toàn Mậu, nhưng đắc tội Trương Thiệu Hải chắc chắn đắc tội Công ty Ngôi Sao.
Hầu Vũ Chính hít một hơi thật sâu, trong lòng đã có quyết định.
"Mấy người sao có thể như thế này? Rõ ràng là Sở Quốc Thiên đã giúp chúng ta giải quyết khủng hoảng! Mấy người lại đẩy tôi về phía Trương Thiệu Hải sao? Mấy người thật đáng sợ! Mấy người không nghĩ đến tương lai của tôi sao?" "Tuệ Mai, bố mẹ đang nghĩ cho tương lai của con mà!"
Đinh Thu Cúc vừa mở miệng đã bị cắt ngang.
“Ai nói Sở Hải Dũng giải quyết cuộc khủng hoảng của nhà họ Lý chứ?” Hầu Vũ Chính đột nhiên lạnh lùng nói.
Lý Tuệ Mai run rẩy nhìn Hầu Vũ Chính với vẻ không dám tin.
"Tổng giám đốc Hầu? Ông nói cái này là có ý gì?" Sắc mặt ông Phùng lập tức trở nên khó coi.
"Ông Phùng, sở dĩ tôi nể mặt Sở Hải Dũng là vì ông, mà Sở Hải Dũng này lại không nể mặt anh Thiệu Hải, tôi bị mắc kẹt ở giữa, thực sự rất khó xử.
Mong ông có thể hiểu cho tôi.
Cho nên, đến nước này này, tôi không cần phải nể mặt anh ta