Triệu Lạc Dĩnh ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, “Anh Sở, anh thật đẹp trai và tuyệt vời.
Người nhà họ Thẩm rất kiêu ngạo và huyên náo khi họ đến, khi rời đi thì lại vô cùng nhếch nhác.
Thật đáng xấu hổ!” “Được rồi, về Y Đạo Môn thôi, không có chuyện gì ở đây nữa.
Sở Quốc Thiên nhìn Triệu Lạc Dĩnh và Lăng Ngọc Vân rồi nói.
Sau một hồi náo loạn, Sở Quốc Thiên trở lại Y Đạo Môn.
Thời gian trôi rất nhanh, trong nháy mắt đã là buổi chiều.
Sở Quốc Thiên muốn đi thăm Lâm Thanh Di, vì vậy anh lái xe đến Y dược Thanh Di.
Khi bước vào văn phòng, điều đầu tiên anh nhìn thấy là dáng người nhỏ bé của Bảo Nhi
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên ở cửa, Bảo Nhi nhảy tới, chạy vào trong vòng tay của Sở Quốc Thiên.
"Bố, bế" Bảo Nhi rất nhớ Sở Quốc Thiên, cô bé làm nũng với bố Sở Quốc Thiên ôm con gái vào lòng, xoay người một vòng.
"A, Bảo Nhi có thể bay, Bảo Nhi bay!"
Cơ thể nhỏ bé của Bảo Nhi xoay tròn trên tay Sở Quốc Thiên, suýt nữa bay mất cả giày.
“Bố, Bảo Nhi muốn nhanh hơn.
Bảo Nhi vui vẻ cười khúc khích.
“Được.” Sở Quốc Thiên mỉm cười, nhìn Bảo Nhi, trong lòng cảm giác bình yên hiếm thấy.
"Bảo Nhi bay cao, bay cao
Bảo Nhi hét lên đầy phấn khích, cô bé này chơi đùa thực sự không hề sợ hãi cái gì.
“Vậy con chuẩn bị nhé.” Ngay lúc Sở Quốc Thiên đang định tăng tốc độ, một vài tiếng ho nhẹ đột nhiên vang lên từ một bên.
Sở Quốc Thiên hơi ngây người, ôm Bảo Nhi trong tay, quay đầu lại, anh nhìn thấy Lâm Thanh Di không biết đã đến từ khi nào.
"Sở Quốc Thiên, hành động này rất nguy hiểm, sau này anh không được làm, Bảo Nhi đang lớn, xương của con bé rất mỏng manh, rất dễ bị thương." Lâm Thanh Di nhìn Bảo Nhi với vẻ mặt lo lắng và nói với Sở Quốc Thiên, thể hiện sự không đồng ý với hành động vừa rồi của anh.
“Lần sau anh sẽ chú ý.
Sở Quốc Thiên gật đầu, sau đó đồng ý.
"Bố, tại sao bố lại dừng lại? Bảo Nhi vẫn muốn bay, bay cao"
Bảo Nhi có chút tức giận, mím đôi môi hồng, giậm chân bày tỏ sự không hài lòng.
“Mẹ về rồi, con mau qua