“Mẹ, chẳng qua chỉ là ba chục tỷ mà thôi, con có thể kiếm được nên mẹ không cần phải như vậy.” Sở Quốc Thiên im lặng suy nghĩ hai giây sau đó lắc đầu nói.
“Cậu có thể kiếm được? Đợi đến khi cậu kiếm được ba chục tỷ thì tôi đã xuống mồ rồi! Tóm lại tôi nói rồi, lần này cậu muốn đồng ý thì đồng ý, không muốn đồng ý cũng phải đồng ý!” Triệu Mai Hương tuyệt đối không tin tưởng Sở Quốc Thiên, sau khi bỏ lại một câu thì đi thẳng về phòng.
“Sở Quốc Thiên cậu đừng giận mẹ, cậu nghe rồi xem như không có gì là được, tuyệt đối đừng đồng ý!”
Lâm Minh Quang vẫn luôn yếu đuối bỗng nhiên nói với Sở Quốc Thiên.
Lâm Minh Quang không chỉ làm cho Sở Quốc Thiên ngạc nhiên, thậm chí ngay cả Lâm Thanh Di cũng sửng sốt: “Bố, bố cũng cảm thấy mẹ không đúng sao?”
Lâm Minh Quang thở dài nặng nề nói: “Đời này bố con không có triển vọng nên đã làm khổ mẹ con, bố cũng có thể cảm nhận được trong lòng bà ấy thật sự không muốn sau này con phải chịu khổ, nhưng mà người quân tử thích tiền của để dùng nó cho việc chính nghĩa, chúng ta không thể vì ham muốn cá nhân mà hại Sở Quốc Thiên!”
Lâm Minh Quang nói xong bèn đi về phía phòng của Triệu Mai Hương, để lại Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di sững sờ ở trong phòng khách.
Đây là lần đầu tiên Sở Quốc Thiên nghe thấy Lâm Minh Quang nói những lời tỉnh ngộ như thế, nhất thời trong lòng cũng cảm thấy hơi phức tap.
Thực ra anh không để ý tới chuyện Lâm Minh Hải, chẳng phải chỉ là ba chục tỷ thôi sao? Bên trong thẻ ngân hàng mà anh đưa cho Lão Thất cũng có không biết bao nhiêu ba chục tỷ đâu.
Huống hồ cho dù không dùng tới tấm thẻ ngân hàng kia, giá trị hiện tại của công ty trách nhiệm hữu hạn y dược Thanh Di đã hơn ba chục tỷ Hoan toàn không cần thiết phải xoắn xuýt bản thân.
Trong vòng hai ngày tin tức công ty trách nhiệm hữu hạn y dược Thanh Di bị kiện đã lan truyền khắp thành phố, cùng lúc đó Sở Quốc Thiên đang bị Triệu Mai Hương ép hỏi với vẻ mặt khó coi.
“Sở Quốc Thiên, rốt cuộc cậu muốn làm gì, đây là ba chục tỷ đẩy, cậu không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho Thanh Di và Bảo Nhi chứ!”
“Mẹ, mẹ không cần phải quan tâm, con sẽ giải quyết tốt chuyện này” Sở Quốc Thiên không còn cách nào an ủi một câu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Quốc Thiên, Triệu Mai Hương cho rằng anh đã đồng ý nên sắc mặt trở nên nhẹ nhõm hơn, vì vậy lên tiếng: “Đừng lo lắng, tôi cũng không phải là người vô tình như vậy, chỉ cần sau khi mọi chuyện thành công nhận được ba chục tỷ thì tôi khẳng định sẽ để lại ba tỷ đợi đến khi cậu ra đền bù cho cậu!”
Đối mặt với câu trả lời của Triệu Mai Hương, Sở Quốc Thiên càng cảm thấy hết cách, anh lắc đầu nói: “Không cần, con không cần tiền”
“Thực sự không cần?” Vẻ mặt Triệu Mai Hương ngạc nhiên nói.
“Không cần.”
“Đây là cậu nói đấy nhé, cậu không cần thì tốt hơn, Thanh Di và Bảo Nhi cũng có thể sống tốt hơn.” Triệu Mai Hương rất hài lòng vì Sở Quốc Thiên hiểu chuyện.
Lâm Thanh Di không biết cảnh này, mặc dù y dược Thanh Di đang trong vụ kiện nhưng mà cô vẫn đi làm từng bước theo yêu cầu của công ty như cũ.
Ngay sau đó vụ kiện giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Lâm với y dược Thanh Di được lan truyền ra ngoài, mà vụ kiện