Ông ta vừa dứt lời, Đàm Tấn Cường ở một bên dẫn đầu giơ tay ra giả, “300 tỷ" “360 tỷ.” Tống Văn Tân cũng theo.
Thấy Lý Tuệ Mai im lặng, ông già thấp bé hỏi: “Còn cô thì sao?"
Thấy Lý Tuệ Mai chần chừ, bà Bảy nói nhỏ vào tại cô: “Tuệ Mai, nghe tôi nói, đây chắc chắn là một bảo vật.
Giá trị ước tính có lẽ khoảng 1200 tỷ.
Nếu có thể mua được giá khoảng 900 tỷ, cô Tổng chắc chắn sẽ rất hài lòng, tôi cũng dễ bề ăn nói.”
Lý Tuệ Mai khi nghe những lời này, trong lòng không khỏi rung động.
Cô ấy quay đầu lại liếc nhìn Sở Quốc Thiên, nhưng thấy đối phương vô cảm, nhất thời không hạ được quyết tâm.
Bà Bảy tức giận nhìn Sở Quốc Thiên, biết Lý Tuệ Mai bị Sở Quốc Thiên ảnh hưởng, bà ta nói: “Vừa rồi chàng trai này nói vòng tay ngọc bích này là giả, cho nên tôi rất muốn biết, chàng trai, sao cậu biết?"
Bà ta nghĩ, nếu chàng trai này nói linh tinh, Lý Tuệ Mai chắc chắn có thể nghe được ra, lúc đó Lý Tuệ Mai có thể yên tâm ra giả, về sau bà ta cũng dễ bề ăn nói.
Những người khác khinh thường nói: “Một thằng nhóc thì hiểu cái gì, đến đây chỉ tự rước lấy xấu hổ thôi!” "Đúng vậy, ở đây nhiều người như vậy, sao có thể đến phiên cậu ta nói?" "Không muốn mua thì thôi, có quá nhiều người muốn, đừng lãng phí thời gian của mọi người."
Nghe đám người lạnh lùng giễu cợt, Sở Quốc Thiên hờ hững hỏi: “Bà Bảy, bà chắc chắn muốn tôi nói sao?" "Đương nhiên! Cậu có ý kiến gì, cứ việc nói đi!"
Bà Bảy hừ lạnh nói tiếp, “Vừa hay bà già như tôi cũng muốn biết, một chàng trai như cậu có thể nói được cái gì!”
Sở Quốc Thiên nhìn xung quanh những người đang ngồi thất thần nói: “Tôi vốn muốn giữ một chút thể diện cho mấy người, nhưng là do mấy người nhiều lần yêu cầu, tôi không thể từ chối." "Lừa đảo? Cậu nhóc, ý của cậu là tất cả chúng tôi đều nhìn nhầm sao?" Trương