"Tôi thề với trời, nếu tôi cổ tính chạy đến để lừa dối ai, tôi sẽ bị sét đánh, không được chết tử tế, chết đói ở ngoài đường!" Ông già nằm trên mặt đất đau đớn, thống khổ nói, không nhịn được khóc lớn, còn họ liên tục.
Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói: “Nhưng mẹ thật sự không đi được, phải đợi người của cơ quan chức năng tới, nếu như mẹ thực sự đâm người ta, thì sẽ phải ngồi tù, đến lúc đó không ai cứu được đâu!" “Sở Quốc Thiên, đồ vô dụng!” Triệu Mai Hương tức giận nói, “Cậu chỉ là một kẻ ở rể, ngày ngày ở nhà chờ ăn chực, ăn đồ của con gái tôi, dùng đồ của em gái tôi, bây giờ còn dám thách thức mẹ vợ, tôi đã nói con gái tôi mau ly hôn đi, nhưng Thanh Di nhất quyết không chịu!” “Tôi mặc kệ, hôm nay bất kể chuyện gì xảy ra, tôi đều sẽ đi!” Triệu Mai Hương định rời đi.
Sở Quốc Thiên đưa tay ra, giữ chặt lấy tay Triệu Mai Hương, ngăn cản bà ta lại.
“A, đau quá!” Triệu Mai Hương đau đớn, chỉ cảm thấy cổ tay bị một đôi như kẹp sắt giữ chặt lại, không thể động đậy, đau đớn vô cùng.
"Tên nhóc này, sao sức lại mạnh như thế chứ?" Triệu Mai Hương vẻ mặt khó chịu nhìn Sở Quốc Thiên.
“Buông ra!” Triệu Mai Hương cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay Sở Quốc Thiên, nhưng phát hiện mình không thể động đậy.
“Tên nhãi ranh này, cậu dám ra tay với mẹ vợ, đúng là loạn, loạn hết rồi!”
Bà ta tức giận nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, trong mắt bừng bừng lửa giận.
“Mẹ, con đều vì muốn tốt cho mẹ” Sở Quốc Thiên rất kiên định và không hề có ý nhượng bộ.
“Trước khi người của cơ quan chức năng đến, mẹ không thể biến một vụ tai nạn giao thông bình thường trở thành một vụ đâm xong bỏ chạy được!” "Mẹ mắng con, chế giễu con, Sở Quốc Thiên con đều có thể nhẫn nhịn, vì mẹ là mẹ của con, là mẹ của Thanh Di." "Nhưng hôm nay mẹ gọi cho con đến vì muốn để con gánh trách nhiệm cho mẹ.
Không sao, con không tính toán chuyện này với mẹ.
Nhưng hành vi của mẹ đã làm tổn thương người khác.
Nếu mẹ không biết hối cải, còn tiếp tục vô lý như thế này, con không thể để mẹ tiếp tục sai được!” "Cậu...!Nghe thấy những lời này,