"Sao hôm nay con đến muộn vậy? Công ty có việc bận không?" Lâm Minh Quang vừa nhìn nhìn thấy Lâm Thanh Di liền mỉm cười bước tới "Tên sao chổi này sao lại tới? Vẫn còn mặt mũi đến sao, Thanh Di, chuyện gì vậy?" Hứa Phương Linh từ bên trong bước ra, sắc mặt trầm xuống khi nhìn thấy Sở Quốc Thiên.
Lâm Uyển Vy nghe thấy tiếng động liền đi tới, khi nhìn thấy Sở Quốc Thiên, mắt cô ấy sáng lên.
"Anh Thiên, anh đến rồi, chị nữa, hai người mau ngồi đi." Bởi vì có Lâm Thanh Di ở đó, Lâm Uyển Vy tiết chế lại một chút và không vội vàng chạy qua.
“Uyển Vy Sở Quốc Thiên cười.
Hứa Phương Linh khó chịu trừng mắt nhìn Lâm Uyển Vy, “Anh Thiên cái gì chứ, con tránh xa ra, đừng có tự chuốc lấy phiền phức, đúng là!" "Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy, anh Thiên còn tặng xe cho con, mẹ đừng nói về anh ấy nữa được không?" "Làm gì có chuyện đó? Đó là do con làm việc tốt nên người ta tặng con, không phải lúc đó chị Lý bạn chị Thanh Di của con cũng ở đó sao? Liên quan gì đến thứ rác rưởi này?"
Lâm Quang Phúc bưng một món ăn từ trong bếp ra, khịt mũi lạnh lùng, “Đúng thế, cậu ta thì có đồng nào chứ? Uyển Vỵ, nói cái gì cũng không đáng tin cậy, câu này mà nói ra ngoài sẽ bị người ta cười chết mất." "Cậu ta ăn không uống không của chị Thanh Di, không làm được chuyện gì cả, thì có bản lĩnh gì mua xe cho cháu chứ? Nực cười!"
Lâm Thanh Di chưa nghe nói về điều này, và không biết phải nói thế nào.
“Những gì con nói đều là sự thật, tại sao mọi người luôn không tin con?” Lâm Uyển Vy không ngờ mọi người sẽ phản ứng như thế này.
“Nào, đừng nói nhiều lời, đừng có nói khoác nữa, hôm khác sẽ cảm ơn quản lý Trương và cô Lý” Hứa Phương Linh hung ác trừng mắt nhìn Lâm Uyển Vy và ra hiệu cho cô ấy im lặng.
Lâm Uyển Vy ấm ức, trầm mặc cúi đầu không lên tiếng.
Sở Quốc Thiên không thèm tranh luận với bọn họ, cùng Lâm Thanh Di ngồi xuống, một lúc sau đồ ăn bắt đầu dọn ra, mọi người ngồi chờ Triệu Mai Hương đi mua đồ uống trở về, sau đó bắt đầu ăn.
“Sở Quốc Thiên, tôi nghe Mai Hương nói, hai ngày trước cậu vô lễ với mẹ cậu