Không khí trên hiện trường bỗng chốc trở nên vô cùng nặng nề, hô hấp của mọi người cũng trở nên thận trọng.
Tuy nhiên, Nam Cung Tú thay vào đó lại bật cười, nhìn Sở Quốc Thiên có chút thất vọng, “Tôi vốn tưởng rằng thần y Sở là một người thông minh, nhưng không ngờ lại ngốc nghếch và bốc đồng như vậy.
Là tôi đánh giá cao anh rồi, haha..."
Tiếng cười của Nam Cung Tú đầy chế nhạo và khinh thường.
Ngay cả Tất Việt Phương cũng không khỏi lắc đầu, bất lực nhìn Sở Quốc Thiên.
Theo họ, hành động của Sở Quốc Thiên quá bốc đồng.
Nam Cung Tú dám đích thân đến đây, làm sao có thể không chuẩn bị sẽ xảy ra chuyện này?
Bữa tiệc này không phải đã nói rõ là anh đã bị dồn vào dường cùng, chỉ có thể dựa vào vũ lực để giải quyết chuyện này sao? “Xem ra lúc trước đúng là tôi hoa mắt rồi!”.
Tất Việt Phương lắc đầu.
“Hiếm khi thấy ông Tất có bộ dạng này, thật sự rất thủ vị, chuyến đi Hoan Châu lần này không hề vô ích!” Nam Cung Tú cười toe toét
Nhưng...
Ngay khi Nam Cung Tú vừa dứt lời, có một tiếng động lớn...
Bich!
Tiếng súng làm cho mọi người sợ đến run lên, một lỗ đạn màu đen đột nhiên xuất hiện bên tay Nam Cung Tú.
Không biết từ lúc nào trong tay Sở Quốc Thiên xuất hiện một khẩu súng, họng súng hướng về phía Nam Cung
Tú.
Vẻ mặt Nam Cung Tú khựng lại, sắc mặt của những người phía sau cũng thay đổi, vội vàng chạy tới, đứng trước mặt đối thủ, chỉ lo Sở Quốc Thiên sẽ làm tổn thương Nam Cung Tú.
“Anh Sở, anh thật sự muốn giết tôi sao?” Giọng Nam Cung Tủ lạnh đi.
“Tôi giống đang nói giỡn sao?” Sở Quốc Thiên sắc mặt lạnh lùng nói.
Nam Cung Tủ lạnh lùng nói: “Vậy là anh không nghe tôi nói gì sao? Nếu xảy ra chuyện với chúng tôi, người thân và bạn bè của anh sẽ ra sao...!“Chết thì chết thôi!” Nam Cung Tú chưa kịp nói xong, Sở Quốc Thiên đã trực tiếp ngắt lời ông ta.
Sở Quốc Thiên lạnh lùng tiếp tục, “Nếu tôi không giữ được mấy người, thì sớm muộn gì họ cũng bị ông bức hại.
Tốt hơn hết là trước khi chết đưa cả người nhà họ Nam Cung các ông xuống mồ cùng, như thế cũng không tính là làm ăn thua lỗ"
Khi nghe thấy điều này, mặt Nam Cung Tú tối sầm lại.
Tất Việt Phương không khỏi nhíu mày, thuyết phục: “Chàng trai, làm chuyện gì cũng đừng kích động!" "Tôi tương đối thẳng thắn.
Kẻ thù là kẻ thù, còn bạn là bạn, nếu giúp thì nên giúp, còn nên giết thì không bao giờ tỏ lòng thương xót!" Sở Quốc Thiên ném súng cho người phía sau, quay người và bước về phía đám người nhà họ Nam