Sở Quốc Thiên vốn định trực tiếp từ chối nhưng dù sao lúc ban ngày Chu Chí Viễn đã về nhà khiến mọi người không vui nên cuối cùng anh lại thay đổi quyết định.
“Anh có thể cho họ một cơ hội nhưng hãy để chuyện này cho vợ tôi và để cô ấy toàn quyền quyết định” Sở Quốc Thiên nói rồi cúp máy.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi Lâm Thanh Di thức dậy, cô nói với Sở Quốc Thiên đang làm bữa sáng trong bếp: “Sở Quốc Thiên, công ty gửi tin nhắn rằng hôm nay em bắt đầu đi làm chính thức!”
“Vậy tốt quá rồi, ăn sáng xong anh sẽ đưa em đi.” Sở Quốc Thiên quay đầu lại nói.
Nhìn thấy dáng vẻ ung dung tự tại của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi cô nói: “Hay là anh cũng ra ngoài tìm việc đi, anh và người nhà họ Hạ có quan hệ tốt như vậy, anh có thể nhờ họ giúp, nếu không thích anh có thể đến tiếp quản tập đoàn Minh Ngọc, dù sao cũng tốt hơn là ở nhà.”
Sở Quốc Thiên có chút ngạc nhiên nhưng sau đó vẫn bình tĩnh đáp: “Tới lúc đó rồi xem sao.”
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên không để ý nhiều nên Lâm Thanh Di cũng không ép buộc gì nhưng trong lòng liền thở dài một cái.
Thật ra cô không cần Sở Quốc Thiên phải kiếm quá nhiều tiền nhưng cô lại sợ Sở Quốc Thiên quá nhàn rỗi, ở nhà tiếp xúc nhiều với bố mẹ chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn, nếu anh đi làm thì có lẽ gia đình sẽ hòa thuận hơn.
Sau khi ăn sáng xong Lâm Thanh Di nói rằng không cần Sở Quốc Thiên phải đưa cô đi làm mà thay vào đó cô tự lái chiếc Audi cũ đến Y Dược Thanh Di.
“Xin chào giám đốc Thanh Di!”
Khi Lâm Thanh Di vừa bước vào tòa nhà, nhân viên lễ tân đã mỉm cười chào hỏi.
“Xin chào, chủ tịch Nhan có ở công ty không?” Lâm Thanh Di gật đầu chào lại và mỉm cười hỏi.
“Chủ tịch Nhan ở trên lầu ạ, anh ấy nói rằng sau khi giám đốc Di đến có thể trực tiếp đến phòng để gặp anh ấy
“Cảm ơn nhé.” Lâm Thanh Di nói rồi đi thẳng vào thang máy.
Khi ra khỏi thang máy Lâm Thanh Di liền đi thẳng đến văn phòng của Quách Tiên Nhan, có điều chưa đến năm phút cô ấy đã thất thần đi ra.
“Sao lại cho tôi phụ trách việc đàm phán các vấn đề hợp tác với Chu Chí Viễn, đã vậy còn để tôi toàn quyền quyết định?” Lâm Thanh Di vẫn còn mơ mơ màng màng cho đến khi trở về phòng làm việc của mình.
Cô không thể ngờ rằng Quách Tiên Nhan gọi cô đến công ty sớm chỉ để giao cho cô việc này.
Nghĩ lại cách mà Chu Chí Viễn và mẹ anh ta ngạo mạn ở nhà cô hôm qua lại khiến cô không nhịn được mà sầm mặt lại, có điều cô cũng phải là người dùng việc công báo thù riêng, nếu như Chu Chí Viễn thực sự có thành ý thì cô sẽ không để ý nữa mà cho Chu Chí Viễn một cơ hội.
“Giám đốc Thanh Di, anh Chu Chí Viễn đại diện cho nhà họ Triệu đã đến rồi, chị có cần mời anh ấy vào không?” Khi Lâm Thanh Di đang suy nghĩ chi tiết cuộc thảo luận thì đột nhiên thư ký gõ cửa và hỏi.
Lâm Thanh Di sửng sốt một chút sau đó bình tĩnh trở lại và nói: “Mời anh ấy vào.”
Ngay sau đó cửa văn phòng lại được mở ra, dưới sự dẫn dắt của thư ký, Chu Chí Viễn và mẹ anh ta là Triệu Ngọc Phấn bước vào.
“Cô! Anh họ!” Lâm Thanh Di liền đứng lên chào hỏi.
Đáng tiếc Triệu Ngọc Phần và Chu Chí Viễn