Cái chết đột ngột của bà Quan đã lan rộng khắp Yên Kinh.
Chỉ trong vòng một giờ sự việc này đã gây ra một cú sốc lớn cho tất cả các gia tộc khác.
Trên dưới Nhà họ Quan bao trumg sự bi thương tang tóc.
Sau khi nhận được tin, ngay cả Tất Ngọc Tuấn và Tất
Ngọc Tâm đều cảm thấy bối rối.
Rõ ràng lúc chiều đến còn sống rất khỏe mạnh, sao đến tối đã ra đi rồi?
Liệu có phải vì nguyên nhân nào khác không? Hay bệnh tật tích tụ lâu ngày trong cơ thể? Nhưng không phải bà ấy đã uống thuốc kéo dài sự sống sao? Chẳng lẽ thuốc đó cũng vô dụng ư?
Sao có thể như thế được? đấy là thuốc của Thần y Sở đưa cho.
Tất Ngọc Tâm nghĩ mãi không thông, cảm thấy vô cùng khó hiểu, có phải thật sự như ông Quan nói rằng cô đã bị lừa rồi không?
Sau khi nhà họ Quan làm xong thủ tục ở bệnh viện, họ khiêng bà Quan về nhà, khăn trắng treo cả đêm.
“Sao có thể, sao có thể thành ra như vậy?”
Quan Huệ Châu ngồi trong tang lễ, thất thần nhìn bà Quan mấy ngày nữa sẽ bị đem đi chôn, quan tài phủ vải trắng, cả người cô như mất hồn.
“Chị họ, tại sao? Rốt cục chuyện sảy ra chuyện gì? Tại sao bà nội đột ngột qua đời như vậy? chị nói đỉ” Quan Duần Mạnh kéo cánh tay Quan Huệ Châu kêu lên.
Quan Huệ Châu ngồi yên một chỗ, mặc áo tang u buồn không nói, trên mặt để mặc cho nước mắt chảy ròng ròng.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao tới, trực tiếp tát mạnh vào mặt Quan Huệ Châu.
Bop!
Mọi người đều sợ hãi trước âm thanh giòn giã này.
Một ít máu đỏ tươi hiện rõ trên mặt Quan Huệ Châu.
“Chú! Sao chú lại đánh chị họ?” Quan Duần Mạnh đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Quan Huệ Châu, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
“Tại sao lại đánh nó ư? Tại sao lại đánh nó ư? Trong lòng nó biết rõ! Bây giờ tao đánh nó vẫn còn nhẹ! Quan Duẫn Mạnh, chuyện này không liên quan gì đến trẻ con, đi ra chỗ khác!”.
Người đàn ông trung niên nén giận, trầm giọng quát.
“Không! Chú, chú không được phép đánh chị họ! Cháu không cho phép chủ đánh chị!” Quan Duẫn Mạnh