Những người đứng ở đây hóng chuyện đều nhìn về phía Nghiêm Hạo Truy với ánh mắt giễu cợt.
Có người lại thấy hả hê khi thấy Nghiêm Hạo Truy bỏ ra một số tiền lớn như thế nhưng lại mua phải một thứ kinh khủng, chắc chắn là sẽ cảm thấy rất khó chịu rồi.
Sở Quốc Thiên tiếp tục nói: “Miếng ngọc này đã ở cùng cơ thể người chết một thời gian dài nên cực kỳ đen đủi.
Nếu anh tiếp tục đeo thì không bao lâu nữa sẽ mất mạng đấy.
Anh ấy vừa dứt lời, những người đang đứng cạnh Nghiêm Hạo Truy liền tránh ra xa vì sợ bị vạ lây.
Ngay cả Vương Trụ Thế lúc nãy còn đứng bên cạnh nhìn vật đó với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ thì giờ đây lại chạy ra xa nhất có thể.
Mặc dù anh ta thường đi lừa đảo nhưng cũng từng quen biết mấy tên cướp và biết được rằng Sở Quốc Thiên nói gì cũng đều có căn cứ chứ không phải là nói bừa.
Nghiêm Hạo Truy đơ người nhìn Sở Quốc Thiên, không biết nên phản ứng như thế nào.
Sở Quốc Thiên nói: “Năm nay anh làm ăn không thuận nhỉ? Chắc chắn sẽ gặp họa đổ máu.
Nghiêm Hạo Truy vẫn đứng đơ ra đó nhìn Sở Quốc Thiên, năm nay vận thế của anh ta quả thật là không tốt.
Đầu năm bị người khác đánh vào đầu xém chút nữa mất mạng.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Hạo Truy toát mồ hôi, vội vàng tháo chiếc vòng cổ có miếng ngọc bội đó xuống, không ngần ngại mà vứt đi.
Nghiêm Hạo Truy nghiến răng, nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt nghi ngờ: "Rốt cuộc cậu là ai?” Người đàn ông này sao lại biết nhiều chuyện như thế?
Chẳng lẽ anh ta là do các nhà đối nghịch phải đến sao? Sở Quốc Thiên nói một cách lạnh lùng rồi quay người rời đi: “Tôi là người mà anh không động vào được đầu
Nghiêm Hạo Truy thấy đối phương chuẩn bị rời đi, nghĩ rằng anh ta làm việc trải lương tâm nên muốn bỏ chạy, lập tức sai người: “Bắt anh ta lại, nhất định là có người đã sai khiến anh ta.
Cả cái Yên Kinh này có ai mà tôi không động vào được chứ.
“Giữ anh ta lại, đánh gãy chân anh ta đi, hỏi rõ cho ta xem rốt