Phụt
Nhìn bộ dáng tủi thân dễ thương của Bảo Nhi, Sở Quốc Thiên suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng, đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của bố, cũng biết đau lòng cho bố.
Cảm nhận được ánh mắt chờ được của hai bố con, khuôn mặt của Lâm Thanh Di đỏ lên, cô trừng mắt nhìn Bảo Nhi, xấu hổ nói: “Sao con lại nhiều lời như vậy chứ, mau tranh thủ thời gian đi làm bài tập!”
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau. Sau khi Sở Quốc
Thiên đưa Bảo Nhi đi học xong, anh lập tức gọi điện cho lão Thất, sau đó anh đưa anh ta phương thuốc trị liệu viêm khí quản.
Trưa hôm đó, y dược Thanh Di lại leo lên hot search một lần nữa.
Sau khi y dược Thanh Di kế tục Hóa Ứ Tán, công ty lại tiếp tục nghiên cứu ra một loại thuốc mới có thể trị tận gốc viêm khí quản, ít ngày nữa sẽ đưa ra thị trường!
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều trở nên sôi nổi!
Vô số cảnh báo chí truyền thông tranh nhau đăng lại tin, đưa thêm các tin tức liên quan, không chỉ hiếu kỳ với loại thuốc mới mà càng ngày càng cảm thấy hứng thú với người sáng lập y dược Thanh Di.
Nhưng Sở Quốc Thiên lại đẩy lão Thất lên trước, còn mình thì lại làm một ông chủ không lo không sầu vung tay, căn bản không để ý tới những việc vặt như thế này.
Thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh đã đến lễ đại thọ tám mươi tuổi của cụ bà nhà họ Triệu.
Vào ngày này, một nhà năm người của Lâm Thanh Di đều dành ra chút thời gian của mình, ngồi xe Maybach của Sở Quốc Thiên đi một chuyến đến trung tâm thương mại phồn hoa nhất của thành phố Hoan Châu để chọn quà cho bà cụ.
Nhưng sau khi đến cửa hàng, năm người lập tức tách nhau ra, Triệu Mai Hương cảm thấy nên chọn chút vàng bạc châu báu mới thể hiện được thành ý, cho nên bà lôi kéo Lâm Minh Quang đi đến cửa hàng vàng bạc.
Bà vẫn luôn bị người nhà mẹ đẻ coi thường, bây giờ mới có được cơ hội này, bà cũng không muốn kém một bậc, cho nên dù có phải dùng hết tài sản trong nhà bà cũng muốn mua được món quà tốt, bởi vì sâu trong lòng bà, bà vẫn muốn trở về gia tộc của mình, được gia tộc công nhận.
Chờ sau khi hai người đã rời đi, Sở Quốc Thiên đang ôm Bảo Nhi trong ngực phát hiện Lâm Thanh Di đang nhíu mày thật chặt, anh không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Em không biết chọn quà gì để chúc thọ sao?”
Lâm Thanh Di nhíu mày, gật đầu.
Sở Quốc Thiên lại cười ha hạ một tiếng, đề nghị: “Nếu không chúng ta qua chọn đồ cổ đi, những người già đều thích những đồ vật có một chút hơi thở của lịch sử. Ví dụ như ngọc phỉ thúy, chuỗi vòng tay làm bằng gỗ, hai tranh chữ gì đó”
Lâm Thanh Di giật mình, nhưng lập tức lại thấy lo lắng hỏi: “Nhưng mà... những thứ này đều cần có kiến thức sâu rộng, chúng ta cũng không có người nào thạo nghề, nếu mua phải đồ giả thì mất mặt lắm.
"Không có việc gì, đây chỉ là một đề nghị, chúng ta thử đến đó nhìn xem, nếu em vẫn thấy lo lắng thì chúng ta không mua nữa." Sở Quốc Thiên cười an ủi nói một câu, sau đó ôm Bảo Nhi dẫn đầu đi trước, hướng đến tiệm bán đồ cổ.
Tiệm bán đồ cổ rất lớn, ngay cả khi nó ở khu trung tâm thương mại này thì diện tích của nó cũng lớn số một số hai.
Khi một nhà Sở Quốc Thiên đi đến, trong nháy mắt đã hấp dẫn được sự chú ý của nhiều người.
Dù sao, bình thường cũng chỉ có những người tầm trung niên mới thấy hứng thú với những thứ này, mà một nhà giống như Sở Quốc Thiên thật sự có rất ít.
"Anh đẹp trai chị gái xinh đẹp, đến xem chữ sao? Chúng tôi có các bản sách chép thư pháp của Vương Hi Chi, Nhan Chân Khanh, có muốn nhìn một chút hay không?" Một nhân viên công tác cười cười lên tiếng giới thiệu.
Lâm Thanh Di cẩn thận cười cười, theo bản năng xích lại gần Sở Quốc Thiên một chút.
Cảm nhận được sự lo lắng của Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên không khỏi bất đắc dĩ cười khổ, cái cô vợ ngốc này, dù sao bây giờ cũng là tổng giám đốc chấp hành của y dược Thanh Di,