**********
Phản ứng của Lâm Thanh Di khiến Sở Quốc Thiên theo bản năng dời ánh mắt tập trung lên người đàn ông trẻ tuổi.
Anh thấy người thanh niên khoảng ba mươi tuổi này có khuôn mặt khôi ngô trắng trẻo, hiền lành nhã nhặn, nhưng hốc mắt trũng sâu với đôi mắt u ám khiến anh không khỏi nhướng mày.
Hơn nữa, từ khi người thanh niên xuất hiện, ánh mắt của anh ta đều dán chặt vào Lâm Thanh Di, cái loại ánh nhìn muốn chiếm giữ mãnh liệt cùng xâm lược kia, căn bản không hề che giấu.
"Cậu Lý? Đã lâu không gặp nha!" Triệu Mai Hương là người đầu tiên phản ứng, ánh mắt lúc nhìn thấy cậu Lý thì vừa mừng vừa sợ.
"Dì à, dì đừng gọi con là cậu Lý, nghe rất xa lạ đó nên cứ gọi con là Vị Quân được rồi." Người thanh niên cười tủm tỉm nói một câu.
Sở Quốc Thiên nhìn phản ứng của tất mọi người, trong lòng mơ hồ đoán được đây có thể là một tình địch của mình, hơn nữa thân phận anh ta so với thân phận tình địch trước đó lại càng không đơn giản hơn.
"Vị Quân, hôm nay con cũng rảnh rỗi tới đây sao?" Đúng lúc này, Lâm Minh Quang ở một bên cũng cười hỏi một câu.
Lý Vị Quân cười trả lời: "Hôm nay chính là sinh nhật tám mươi của cụ bà mà, với tư cách là bậc con cháu nếu như con không tới, vậy chẳng phải là rất thiếu lễ phép sao ạ?"
Hai người già nghe Lý Vị Quân nói xong, không khỏi âm thầm gật gù, ngay khi họ định nói gì đó thì cả hai đã nhìn thấy Lý Vị Quân lập tức đi thẳng về phía Lâm Thanh Di, dịu dàng hỏi: "Thanh Di, đã lâu không gặp, em... có khỏe không?"
“Tôi... tôi không sao, cảm ơn anh” Lâm Thanh Di có chút mất tự nhiên đáp lại.
"Thanh Di, tôi biết rằng trước đây mình đã chút việc đường đột và điều đó có thể đã xúc phạm đến em, nhưng suốt một thời gian dài trôi qua, tôi vẫn luôn hối hận về điều đó. Tôi hy vọng lần gặp mặt này, em có thể cho tôi một cơ hội để giải thích..."
"Lát...lát nữa nói sau."
Không đợi Lý Vị Quân nói xong, Lâm Thanh Di đã bối rối ngắt lời.
"Được rồi, vậy chúng ta đi vào rồi nói sau." Lý Vị Quân cũng không nóng vội, nói xong liền chào hỏi hai người già một tiếng, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thẳng vào Sở Quốc Thiên với Bảo Nhi.
Lâm Thanh Di cũng không sốt ruột bước vào cửa, Sở Quốc Thiên thấy Lý Vị Quân cùng với hai người già sắp đi vào thì đưa Bảo Nhi cho Triệu Mai Hương, sau đó đi về phía Lâm Thanh Di, nói: "Thanh Di, anh không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh muốn nói cho em biết, anh sẽ vĩnh viễn đứng ở phía sau em với Bảo Nhi!"
Lời nói của Sở Quốc Thiên làm cho trái tim của Lâm Thanh Di mềm nhũn, cô rất cảm động, dịu dàng trả lời: "Cảm ơn anh."
"Giữa em với anh còn cần gì phải nói cảm ơn chứ?" Sở Quốc Thiên bất đắc dĩ cười khổ, thay cô vuốt lại mái tóc.
Lâm Thanh Di cũng không từ chối, cô cắn răng, giống như đã quyết định gì, đột nhiên nhìn về phía Sở Quốc Thiên nói: "Sở Quốc Thiên, nếu như anh muốn biết chuyện trước kia của em với Lý Vị Quân, chỉ cần anh hỏi, em sẽ nói cho anh biết."
Đồng tử Sở Quốc Thiên co lại, cuối cùng anh nghiêm túc nói: "Vậy em nói cho anh biết đi."
Ban đầu, Sở Quốc Thiên cũng không có ý định đi hỏi thăm, nếu anh muốn biết, ít nhất có hơn nghìn cách để biết, nhưng anh cũng biết, nếu Lâm Thanh Di đã nói như vậy, có lẽ đây là một cơ hội để quan hệ hai người thăng hoa.
Lâm Thanh Di hít sâu một hơi, tiếp theo sắc mặt phức tạp chậm rãi nói: "Thật ra, trước khi có quen biết với anh, em đã bị nhà họ Triệu ép phải hẹn hò với Lý Vị Quân, anh hẳn là cũng biết về những gia tộc lớn này, bọn họ muốn em đi hẹn hò, cũng chỉ là vì lợi ích qua lại mà thôi.
Vốn là trong lòng em luôn có tâm lý chống cự lại, nhưng bởi