"Ai da, không phải là chị Hai và anh rể của em đây sao, mọi người cũng tới rồi à?" Ngay lúc cả nhà Triệu Mai Hương đang yên lặng chờ cụ bà Triệu, bỗng nhiên, một giọng nói quái lạ truyền đến.
Mọi người quay đầu lại nhìn, phát hiện người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, làn da của bà ta trắng nõn, dáng người đầy đặn, nhưng nếp nhăn nơi khoé mắt cho dù đã có lớp trang điểm đậm cũng không thể che đi được.
Bà ta tên là Triệu Quế Chi, là em gái họ của Triệu Mai Hương, cũng là dì của Lâm Thanh Di.
"Quế Chi, lâu rồi không gặp em." Triệu Mai Hương chờ mọi người lần lượt bước vào mới lên tiếng chào Triệu Quế Chi.
Điều đáng tiếc chính là Triệu Quế Chi lại cười nhạo một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Có một số người ấy à, đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu rồi, cũng không biết mặt mũi dày thế nào còn dám bước vào cửa, chậc chậc, đúng là thời thể thay đổi à nha!"
Ngay khi bà ta vừa nói xong, sắc mặt của Triệu Mai Hương và người nhà cũng trở nên vô cùng khó coi, Lâm Thanh Di càng thêm tức giận nói: "Dì Quế Chi, dì nói ra lời này cũng quá khó nghe rồi đi?"
Triệu Quế Chi liếc Lâm Thanh Di một cái, giả bộ khoa trương nói: "Ai da, đây là ai vậy này, chị Hai, người một nhà của chị cũng thật sự không biết khiêm tốn là gì, ăn một bữa cơm thôi mà một nhà từ già đến trẻ đều ra trận, có phải là lâu lắm rồi không được ăn bữa tiệc lớn như thế này không?"
Những lời nói chua ngoa của Triệu Quế Chi khiến cho Triệu Mai Hương tức giận đến lồng ngực cũng rung lên, bà nghiến răng nói: "Quế Chi, mọi người tốt xấu gì cũng đều là người một nhà, em có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
"Người một nhà á? Ai là người một nhà với các người, nhà họ Triệu chúng tôi cũng không có họ hàng có cái thói ăn trộm ăn cắp như vậy!" Nào ngờ được, ngay cả một chút tình cảm Triệu Quế Chi cũng không chừa lại, lời nói ra càng thêm khó nghe.
"Quế Chi, cô nói chuyện thì sờ lương tâm của mình một chút đi, cô nói ai ăn trộm ăn cắp!" Dù cho Lâm Minh Quang tính tình tốt đi chăng nữa, cũng bị câu nói của Triệu Quế Chi làm cho vô cùng tức giận, ông ta đứng lên tức giận hỏi một câu.
Chỉ có điều Lâm Minh Quang đã đánh giá thấp Triệu Quế Chi quá rồi, đối phương vốn dĩ không có ý định đi nói mấy chuyện đạo lý đó, chỉ là nhếch miệng khinh thường: "Lương tâm? Các người cũng xứng sao?"
Nhìn thấy gia đình mình một lần nữa lại trở thành đối tượng để người khác vây xem, Lâm Thanh Di tức giận nói: "Dì Quế Chi, dì đủ rồi đó! Đừng tưởng rằng chúng tôi thật thà thì dễ bị bắt nạt!”
Thấy Lâm Thanh Di dám chống đối mình, Triệu Quế Chi lập tức nổi giận: "Con nhóc này, cánh cứng cáp rồi ha, đây là thái độ của mày khi nói chuyện với người lớn đấy à?”
Triệu Quế Chi nói xong còn muốn ra tay, may mắn vào lúc này, một cô gái xinh đẹp thời thượng ngăn cản bà ta lại: "Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy hả, hôm nay lại là ngày đại thọ của cụ bà, mẹ như thế này làm cho người ta nhìn thấy chê cười đấy!”
Thấy mẹ của mình không còn làm ầm ĩ lên nữa, cô gái thời thượng mới lên tiếng chào hỏi với người nhà Triệu Mai Hương, cuối cùng, ánh mắt nhìn về phía Sở Quốc Thiên, trêu đùa nói: "Sở Quốc Thiên, sáu năm không gặp, so với trước kia anh càng ngày càng đẹp trai hơn rồi nha, không biết bây giờ anh đã nhận chức vụ cao ở chỗ nào rồi?"
Sở Quốc Thiên nhận ra cô gái đột nhiên xuất hiện này chính là con gái của Triệu Quế Chi, Khương Nghi. Sáu năm trước, lúc anh và Lâm Thanh Di kết hôn đã từng gặp một lần.
Tuy rằng trên mặt đối phương đều mang nét mặt tươi cười, nhưng Sở Quốc Thiên biết rõ, người phụ nữ này không phải là người phụ nữ tốt lành gì, nếu so sánh với mẹ cô ta, thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Dừng một chút, Sở Quốc Thiên nhàn nhạt trả lời: "Tôi còn chưa có công việc chính thức."
"Ôi trời ạ, bây giờ anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, mà thậm chí ngay cả công việc cũng không có, chẳng lẽ anh muốn làm vú em toàn thời gian à?" Quả nhiên, Khương Nghi giống như những gì