Người đó bước tới vài bước, nhìn thấy Sở Quốc Thiên và vội vàng hỏi: “Chắc hẳn anh là Thần y Sở đúng không?” “Là tôi đây, cậu là ai?” Sở Quốc Thiên hỏi thẳng không có ấn tượng gì về người này.
Người thanh niên nghe thấy lời nói, giây sau liền quỳ trên mặt đất, đau xót nói: “Thần y Sở, xin hãy tha thứ cho chúng tôi, tôi cam đoan, mọi người trong nhà họ Dương sẽ không bao giờ đối đầu với anh nữa, chỉ cầu xin anh buông tha cho chúng tôi và để cho bố của tôi một con đường sống!” Khi những lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người không khỏi thở phào.
“Cậu là người nhà họ Dương sao?” Viên Văn Hùng mở to mắt nhìn người thanh niên, nghẹn ngào hỏi.
Người thanh niên trẻ tuổi không quan tâm đến đối phương, từ đầu đến cuối chỉ ngước nhìn Sở Quốc Thiên, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, cay đẳng nói: “Thần y Sở, tôi thay mặt cậu của tôi đến đây cầu hòa với anh, cậu của tôi là ông cụ nhà họ Dương.
Ông ấy nói, chỉ cần anh có thể để cho họ mua thuốc của nhà họ Dương của chúng tôi thì chúng tôi cam đoan rằng sẽ không bao giờ can thiệp vào mối ân oán và anh và nhà họ Nam Cung nữa.
Trước đây chúng tôi không biết chừng mực, nhưng bây giờ chúng tôi thực sự biết sai lầm rồi, cầu xin anh hãy buông tha cho chúng tôi.”
Người thanh niên trẻ tuổi nước mắt lưng tròng cầu xin
Sở Quốc Thiên.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt của vài người đến từ Yên Kinh cũng trở nên mất tự nhiên.
Họ không ngờ rằng nhà họ Dương lại cử người đến Hoan Châu, chật vật cầu xin Thần y Sở tha thứ cho sai lầm.
Phải biết rằng, chống lưng phía sau nhà họ Dương chính là nhà họ Nam Cung quyền lực.
“Nhóc Dương, nhà họ Dương của cậu có phải bị Thần y Sở uy hiếp không? Người này chỉ là một người đàn ông Hoan Châu mà thôi.
Dù năng lực có đến đâu, khi tới Yên Kinh cũng sẽ ở trong địa bàn của chúng ta, anh ta làm sao có thể lật ngược tình thế? Các cậu sợ cái gì? Một người đàn ông mà phải khóc sao?” Một người phụ nữ cau mày hỏi.
Bà ta là người đại diện do cho nhà họ Quách từ Yên Kinh cử đến.
“Dì Quách, dì không biết bố của tôi bị bệnh lâu như vậy rồi mà dùng thuốc của Thần y Sở mới có thể khống chế được, vậy mà mấy ngày nay, không có ai ở Yên Kinh sẵn lòng bán thuốc cho chúng tôi.
Bố của tôi, bố của tôi, ông ấy chắc không thể sống sót qua đêm nay” Người thanh niên trẻ tuổi khóc.
“Vì thế sao?” Người phụ nữ cảm thấy nhà họ Dương thật bất tài, thật sự làm mất