Trong phòng lập tức yên tĩnh, mọi người đều bị hành động của Tần Lệ làm cho kinh ngạc.
Ông chủ Tôn là người phản ứng lại đầu tiên, ông ta lau rượu trên mặt: "Cô làm gì vậy hả!"
Tần Lệ vẫn bình tĩnh: "Tưởng có chút tiền mọn là được táy máy tay chân với người khác à? Tôi không tát ông là vì tôi sợ dơ tay đấy."
"Cô!"
Tần Lệ cầm túi xách, hất tóc, quay người rời đi.
Cô chợt nhớ tới gì đó nên dừng bước lại, quay sang hỏi Phạm Khê và Kim Vi: "Đi không?"
Lúc này Kim Vi mới tỉnh táo lại, cô ấy không hề do dự cầm lấy túi xách.
Cô ấy bị choáng trước sự ngầu lòi của Tần Lệ, cô thật sự quá đẹp!
Phạm Khê chỉ hơi do dự rồi đứng dậy theo.
Ông chủ Chu chất vấn nhà sản xuất: "Xem người của mấy cậu dẫn tới đi."
Đám nhà sản xuất rất xấu hổ.
"Đứng lại!" Ông chủ Tôn rất tức giận.
Tần Lệ cũng đã mở cửa phòng ra, cô quay lại, lạnh lùng hỏi: "Sao hả? Tạt vậy chưa đủ à? Hay là muốn cảm nhận thêm chút nữa?"
Cô vừa quay lại là khí thế nữ vương đã tản ra hai mét tám, ông chủ Tôn tức giận nói: "Xin lỗi tôi, nếu không thì đừng hòng tiền đầu tư nữa!"
Ông ta tưởng nói vậy sẽ dọa được Tần Lệ, khiến cô kiêng dè một chút, ai mà ngờ Tần Lệ lại nhếch môi nở nụ cười khinh thường.
Cô nhìn sang phía nhà sản xuất đang sốt ruột: "Mọi tổn thất cứ tính cho tôi, chờ tôi liên hệ với mấy người."
Đám đạo diễn và sản xuất sắp tức chết rồi, cô có biết bọn họ tổn thất bao nhiêu không? Tính cho cô ư? Tính thế nào?
Tổn thất đó còn cao hơn cả cát-sê của cô đấy!
Tầm mắt Tần Lệ dừng trên người Trần Giai Dung: "Còn nữa, chị đây chỉ mặc đồ thiết kế riêng, không mặc hàng may sẵn, cô không biết cũng bình thường.
Hơn nữa chị đây có mặc một miếng vải rách trên người thì cũng đẹp hơn cô, cô ganh tị cũng vô dụng thôi."
Nói xong Tần Lệ đi thẳng ra ngoài.
Không biết hai người ngoài hành lang có mặt từ lúc nào, cô không chú ý nên suýt đụng vào một trong số đó, hơi thở mát lạnh dễ chịu lập tức bao trùm lên cô.
Người kia vươn tay nhẹ nhàng đỡ cô một chút, chờ cô đứng vững lại rồi lập tức buông ra.
Là một người đàn ông.
Tần Lệ ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông này rất cao, nửa gương mặt đều bị che khuất dưới bóng vành nón khiến cô nhất thời không nhìn rõ được, nhưng tuyến cằm của anh lại rất lạnh nhạt.
Suýt chút thì lật xe lúc rời sân, Tần Lệ cũng không có tâm trạng nghiên cứu tướng mạo của người đàn ông này, cô chỉ nói một tiếng "cảm ơn" rồi bước ra ngoài với điệu bộ "chị đây mạnh nhất".
Lúc cô quay đi thì đuôi tóc lướt qua trước vạt áo của người đàn ông kia, vương lại mùi thơm êm dịu, hơi ngọt, hồi lâu vẫn chưa tan trong không khí.
Phạm Khê và Kim Vi cảm thấy người đàn ông vừa đỡ Tần Lệ trông rất quen mắt nhưng Tần Lệ đi rồi, bọn họ cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi theo.
Đám sản xuất trong phòng cũng nhìn thấy người đàn ông kia nhưng Tần Lệ vừa đi thì người đàn ông kia cũng lập tức biến mất.
...
Trợ lý của Giang Thịnh Ngự không ngờ mình đi ngang qua dừng lại "ăn dưa*" cũng suýt làm liên lụy tới Giang Thịnh Ngự, nhưng mà dưa này ăn quá ngon khiến cậu ta ăn say sưa ngon lành, ăn ngon hơn cả bữa cơm hôm nay.
*này là hóng hớt đó, mình tính để hóng hớt nhưng sửa lại là ăn dưa cho hợp với nửa câu sau.
"Chị đây chỉ mặc đồ thiết kế riêng, không mặc hàng may sẵn, cô không biết cũng bình thường, hơn nữa chị đây có mặc một miếng vải rách trên người thì cũng đẹp hơn cô." Trợ lý bắt chước giọng điệu của cô: "Đã lâu rồi em chưa gặp được người đẹp nào đanh đá vậy luôn á, nhưng mà trông cô ấy hơi quen nhỉ? Hình như từng gặp ở đâu đó rồi."
Trong đầu trợ lý nhanh chóng lướt qua một loạt tên của nghệ sĩ nữ trong giới nhưng không có ai khớp cả.
Hai người đi trên hàng lang, Giang Thịnh Ngự đội mũ lưỡi trai đen, nửa gương mặt vẫn giấu dưới bóng vành mũ, cái bóng thon dài chiếu trên thảm trải sàn.
Giọng anh rất trầm: "Tần Lệ, cô chủ của tập đoàn Tần thị."
Lúc này trợ lý mới nhớ ra, thì ra đó là cô ấy à! Người đanh đá lần trước cậu ta gặp cũng là cô, còn lên cả hot search Weibo nữa.
Trợ lý nhanh chóng nhận ra chuyện khác, tò mò hỏi: "Anh Ngự, anh biết cô ấy hả?"
"Từng gặp một lần."
Giang Thịnh Ngự nhớ lại dáng vẻ đêm đó Tần Lệ mặc lễ phục ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi trong khách sạn, nhớ lại lời đánh giá "bông hoa phú quý trong nhân gian" của người bạn kia dành cho cô.
"Anh mới gặp một lần mà đã nhớ rõ vậy, chẳng trách còn đỡ giúp người ta."
Giang Thịnh Ngự liếc cậu ta một cái, thờ ơ hỏi: "Cậu có ý gì?"
Trợ lý khẽ ho một tiếng: "Em có ý gì đâu."
Em chỉ muốn hóng chuyện tí thôi.
...
Bên phía Tần Lệ, ba người bọn họ đứng ngoài khách sạn chờ một hồi, cuối cùng cũng có xe tới dừng lại trước mặt bọn họ.
Phạm Khê uống hơi nhiều, mặc dù ý thức vẫn khá tỉnh táo nhưng bước đi hơi lảo đảo, cần được đỡ.
Kim Vi vừa đỡ cô ấy lên xe vừa nói: "Wow, gọi được cả BMW luôn."
Ai nói đây là dịch vụ bắt xe online mà cô ấy gọi chứ?
Tần Lệ vừa mở cửa ghế lái phụ định lên xe, cô nghe thấy câu này thì quay lại nhìn nhưng Kim Vi và Phạm Khê đã ngồi vào rồi, cửa xe sau bị người ta đóng "ầm" lại.
Tần Lệ: "..."
Người tới đón Tần Lệ chính là Đới Quận.
Lệ tổng của cậu vừa lên xe, Đới Quận định hỏi hôm nay thế nào, hai người phía sau là ai thì nghe thấy một người trong đó nói: "Tần Lực, vừa rồi cô khoác lác đỉnh thật đó, tôi học được rồi!"
Không ngờ hai người họ lại xem lời cô là khoác lác, Tần Lệ buồn cười nói: "Cũng thường thôi."
Đới Quận tò mò hỏi: "Khoác lác gì vậy?"
Tài xế này còn là một anh chàng sáng sủa thích nói chuyện.
Kim Vi nhìn