Nhất phiên* trong phim Quý ngài khăn tay là Giang Thịnh Ngự, "Quý ngài khăn tay" ở tên phim là chỉ nhân vật mà Giang Thịnh Ngự sẽ diễn.
*Nhất phiên là chỉ diễn viên có vị trí cao nhất trong dàn diễn viên.
Anh là một kẻ kỳ quặc trong mắt những gia đình xung quanh, mua một căn nhà từng có người chết để sống, bình thường cứ ru rú trong nhà trông rất thần bí, không ai biết anh tên là gì, vì anh luôn cầm một cái khăn tay nên mọi người gọi anh là quý ngài khăn tay.
Nhân vật Chi Chi do Tần Lệ thủ vai là một cô tiểu thư nhà giàu bị sa sút tinh thần, là người đã từng sống trong căn nhà mà quý ngài khăn tay đang ở, bởi vì say rượu nên một ngày nọ đã bị người ta phát hiện đã chết tại nhà.
Có một hôm vùng lân cận xảy ra án mạng, quý ngài khăn tay trở thành đối tượng hoài nghi trong mắt mọi người, lúc cảnh sát tìm tới cửa thì mới dần tiết lộ chuyện cũ của anh.
Nói một cách đơn giản thì Chi Chi là người mà quý ngài khăn tay yêu nhưng không có được, anh tới đây để tìm kiếm nguyên nhân cái chết của Chi Chi.
Bởi vì diễn vai một người đã chết nên cảnh quay của Tần Lệ cũng không nhiều, tất cả đều chỉ xuất hiện trong hồi ức, tổng cổng chưa tới mười cảnh, lời thoại cũng rất ít.
Cô rất thích nhân vật Chi Chi này.
...
Hi Hi được chụp ảnh với Sầm Triệt nên cực kỳ vui vẻ, gửi ảnh chụp vào trong nhóm có cô ấy, Đới Quận và Tần Lệ.
Nhóm của bọn họ tên là: Lệ tổng và nhân viên của cô ấy.
Hi Hi: Anh Quận, em gặp được Giang Thịnh Ngự nè, đứng gần lắm đó!
Hi Hi: Hu hu hu, cực kỳ đẹp trai luôn!
Lúc Đới Quận nhìn thấy ảnh chụp cũng hâm mộ đến phát khóc.
Đới Quận: Lệ tổng, cô có xin chữ ký giúp tôi chưa?
Lúc này Tần Lệ đã đang trên đường về nhà, buổi đọc kịch bản đã kết thúc, nhóm đạo diễn vốn định cùng nhau ăn một bữa nhưng năm giờ chiều Tần Lệ còn một buổi họp nên không tham gia.
Lúc cô nhìn thấy tin nhắn thì hơi trầm mặc, cô quên mất rồi.
Quay về công ty, Tần Lệ vừa ra khỏi thang máy đã thấy Đới Quận thiết tha chờ đợi.
"Lệ tổng..."
"Lần sau."
"Có phải cô quên không..." Đới Quận yếu ớt hỏi.
Hiếm khi Tần Lệ cảm thấy chột dạ, khẽ ho một tiếng: "Hay là tôi ký trước cho cậu một cái nhé? Vai diễn của tôi là nữ thần của nam thần của cậu đó."
"Không cần." Đới Quận khéo léo từ chối, hầu như ngày nào cậu cũng phải cầm tài liệu cho cô ký, hoàn toàn không có chút mong chờ gì với chữ ký của cô.
"Lệ tổng, lần sau cô phải nhớ đó."
"Được được được, tôi đảm bảo sẽ nhớ rõ mà."
Đới Quận cảm thấy không đáng tin tí nào, bởi vì mấy cô gái cặn bã toàn đảm bảo kiểu này.
Sau khi quay lại văn phòng, điện thoại Tần Lệ đã reo lên mấy lần, cô cầm lên xem thì phát hiện mình được Sầm Triệt thêm vào một nhóm chat.
Đây là nhóm làm phim Quý ngài khăn tay, trong đó có đạo diễn, bên sản xuất, biên kịch và cả mấy diễn viên chính nữa.
Tần Lệ tìm được Giang Thịnh Ngự trong mục thành viên nhóm.
Ảnh đại diện full đen, biệt danh là tên viết tắt của anh, phong cách ngắn gọn này rất giống khí chất lạnh nhạt trên con người anh.
Tần Lệ giơ điện thoại cho Đới Quận xem.
"Ảnh đế của cậu này."
"Thật á?"
Đới Quận đang định nhìn kỹ một chút thì Tần Lệ rút điện thoại về: "Đương nhiên là thật rồi, làm việc cho tốt, nói không chừng không chỉ có chữ ký mà có cả Wechat luôn đấy."
"Được..."
Đới Quận phát hiện Lệ tổng nhà họ ngày càng biết vẽ bánh.
...
Buổi họp đọc kịch bản của Quý ngài khăn tay được tiến hành tổng cộng bảy ngày, mặc dù cảnh diễn của Tần Lệ không nhiều nhưng cô vẫn tham gia từ đầu đến cuối.
Mỗi lần buổi đọc kịch bản kết thúc, Hi Hi sẽ cầm đồ giúp Tần Lệ, cô ấy nhìn thấy mấy ghi chép đầy ắp trên kịch bản đều sẽ có cảm giác như đang xem một quyển sách giáo khoa của học bá lúc còn đi học.
Thấy ghi chép trên kịch bản ngày càng nhiều, cuối cùng cũng có ngày Hi Hi không nhịn được mà hỏi: "Chị Lệ, sao chị nhớ cả phần của người khác luôn vậy?" Không chỉ nhớ vai diễn của người khác mà nhớ cả quay phim, ánh đèn gì đó luôn.
"Lúc nghe bọn họ nói thì thuận tay ghi nhớ lại thôi." Tần Lệ tỏ vẻ đây là chuyện nhỏ: "Tôi không có kinh nghiệm, cũng nên tìm hiểu một chút."
Hi Hi càng kính nể cô, quả nhiên học bá đại học TOP3 thế giới có khác, trông chị Lệ của mình không đáng tin nhưng thật ra người ta rất phấn đấu đó!
Sau khi họp đọc kịch bản xong thì sẽ khởi quay, hạng mục này vốn đã rất gấp rồi.
Trước khi vào đoàn, Tần Lệ còn một việc cần làm nữa, cô phải tìm Vinh Hải xin nghỉ phép.
Mặc dù phần diễn của cô không nhiều nhưng cũng phải quay hơn nửa tháng.
Nếu là trước kia thì Tần Lệ muốn biến mất là biến mất, muốn đi nghỉ phép là ngay hôm sau sẽ sắp xếp máy bay đi ngay, là một người không hề có vướng bận gì.
Có lần cô vừa đi là đi hơn ba tháng, chỉ có đám Tần Đào, Mễ Nghiên và Sầm Triệt là liên lạc với cô, ông già, Tần Thần Vũ hay Tần Thăng Dương gì đó hoàn toàn không biết chuyện này.
Nghe nói Tần Lệ muốn nghỉ hai mươi ngày, Vinh Hải hỏi: "Cô tính đi nghỉ phép à?"
"Tôi nhận một bộ phim, phải đi quay." Tần Lệ không định giấu Vinh Hải.
Trong công ty này, bọn họ có thể coi là đồng đội của nhau, hơn nữa với cách làm người của anh ta thì chắc chắn sẽ không cười cợt cô như Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương.
Quả nhiên Vinh Hải không hề nói gì, chỉ rất bất ngờ: "Vậy nên lần trước cô đi thử vai là tính đi đóng phim thật à?"
Suy cho cùng cũng vì công ty, Tần Lệ không biết nên giải thích thế nào, anh ta nói sao thì là vậy đi, có lẽ đến lúc đó mọi người cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Vinh Hải cười nói: "Đi đi, cô vốn nên được tự do buông thả mà, khoảng thời gian này cô đã cực khổ lắm rồi."
"Anh nói vậy làm tôi ngại quá." Tần Lệ nháy mắt: "Rõ ràng toàn là anh làm thôi."
Khoảng thời gian này Vinh Hải thật sự bận rất nhiều việc, cô chỉ đưa ra quyết định cắt bỏ hạng mục, còn lại đều do anh ta tiến hành.
"Đó là những việc tôi nên làm."
Tần Lệ cảm thấy nếu như giữa Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương có một người giống như Vinh Hải là tốt rồi.
"À đúng vậy, anh giữ bí mật chuyện này giúp tôi trước nhé."
Nếu để Tần Thần Vũ, Tần Thăng Dương và mấy ông già trong hội đồng quản trị kia biết thì e là không phải đến răn dạy cô mà là đến cười cợt cô mới đúng, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách bình yên thôi.
"Yên tâm, tôi sẽ nói Lệ tổng đi khảo sát hạng mục." Giọng Vinh Hải rất ôn hòa, Tần Lệ cảm thấy Vinh Hải thật sự quá tốt.
"Tôi sẽ để Đới Quận ở lại công ty giúp đỡ anh, văn kiện cần ký tên thì anh cứ giao cho cậu ấy, có chuyện gì thì liên lạc với tôi, chúng ta có thể mở họp qua điện thoại."
Chẳng mấy chốc Đới Quận đã biết mình lại bị xếp ở lại giúp đỡ công ty.
"Lệ tổng, tại sao tôi phải ở lại giúp đỡ? Hay cô nghĩ lại, dẫn tôi theo đi."
"Chúng tôi toàn là nữ, một mình cậu là con trai vừa không tiện vừa không an toàn.
Con trai phải bảo vệ bản thân, sao có thể ở chung với nhiều cô gái như vậy được chứ?"
Đới Quận: "..."
Thật ra Tần Lệ để Đới Quận ở lại là có lý do.
Một là giới tính, hai là cậu hiểu rõ về công ty hơn, ở lại không chỉ giúp được Vinh Hải mà còn có thể xử lý được một vài tình huống bất ngờ, ở mặt này thì Hi Hi không sánh bằng cậu.
Dưới sự chú ý của fan hâm mộ và giới đồng nghiệp, cuối cùng Quý ngài khăn tay cũng khởi quay.
Đoàn phim phải di chuyển đến tổng cộng ba thành phố để quay phim, nhưng trước khi đổi sang những thành phố khác thì phần diễn của Tần Lệ đã kết thúc rồi.
Cảnh đầu tiên Tần Lệ sẽ diễn với Giang Thịnh Ngự.
Đêm trước ngày quay, Sầm Triệt đến tìm cô.
"Lệ Lệ, ngày mai cậu phải diễn chung với Giang Thịnh Ngự đó, có hồi hộp không?"
Tần Lệ không thèm quan tâm, ý của cô rất rõ ràng: Có gì mà chị đây chưa từng gặp đâu, tại sao phải hồi hộp?
Sầm Triệt "chậc" một tiếng: "Có cần tiền bối Sầm chỉ bảo cho cậu không?"
Tần Lệ nhíu mày đầy sâu xa: "Tiền bối làm mẫu cho mình phải ngồi trên đùi rồi ôm anh ta thế nào hả? Xem ra cậu có kinh nghiệm phết nhỉ?"
Ngày mai vừa quay đã phải quay cảnh thân mật nhất.
Sầm Triệt: "..."
Được rồi, cái này anh ta cũng không chỉ bảo được.
Sau khi tiền bối Sầm định đến chỉ bảo nhưng không thành thì trong nhóm bắt đầu ôn ào.
Sầm Triệt thì đồng nghĩa với việc Tần Đào, Mễ Nghiên và Hạ Phùng Xuyên cũng biết.
Mễ Nghiên: Lệ Lệ, mai quay phim cố lên nha!
Hạ Phùng Xuyên: Lệ Lệ cố lên.
Tần Đào: Chị giỏi nhất!
Mễ Nghiên: Lệ Lệ đừng căng thẳng, ngồi lên trêu tí là xong rồi.
Mễ Nghiên: Nhưng mà chắc là cậu không có kinh nghiệm ngồi trên đùi đâu, vậy thì mình sẽ dùng kinh nghiệm phong phú của mình nói cho cậu biết, nhớ phải tránh những bộ quan trọng, nếu không bốc lửa là xấu hổ lắm á.
Tần Đào:?? Có người ngang nhiên lái xe này!
Tần Lệ:...
Mễ Nghiên: Hu hu hu, được ngồi trên đùi Giang Thịnh Ngự luôn, hâm mộ quá đi mất, ngày mai nhớ phải nói cho mình biết đó là cảm giác gì đấy nhé!
Tần Lệ:...!Thì không phải chỉ là đùi thôi sao?
Mễ Nghiên: Vậy thì cũng là đùi của Giang Thịnh Ngự mà, người đàn ông cực phẩm đó!
Tần Lệ: Cậu khoác áo vào đi.
Sầm Triệt: Cậu khoác áo vào đi.
...
Vì để ngày mai có thể nghênh đón cảnh quay đầu tiên trong cuộc đời bằng trạng thái tốt nhất, tối đó Tần Lệ đi ngủ sớm, nhưng cô lại mất ngủ, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Hệ thống: "Đừng căng thẳng, cô làm được mà."
Ai căng thẳng, có gì đâu mà phải căng thẳng chứ.
Nhưng Tần Lệ không ngủ được, trằn trọc hơn nửa buổi tối, tức tới mức muốn mắng người.
Hệ thống: "..." Rõ ràng là vì căng thẳng mà.
...
Sáng hôm sau thời tiết rất đẹp, lúc Giang Thịnh Ngự ăn sáng trong khách sạn thì tiện tay mở "Con đường ảnh hậu".
Sau khi tải màn hình trong, tiến độ nhiệm vụ là 0, đại tiểu thư đứng đó trông rất hùng hồn.
Giang Thịnh Ngự phát hiện có một dấu chấm than mới ở cột bên phải.
【 Chúc mừng đăng nhập trò chơi 100 lần, mở khóa chức năng mới: Biểu cảm của đại tiểu thư.
】
Giang Thịnh Ngự không ngờ mình đã vô tình mở trò chơi được một trăm lần.
Anh tắt khung chat hệ thống, phát hiện nhân vật vốn chỉ biết chớp mắt đã có sự thay đổi.
Hai mắt của đại tiểu thư biến thành hai vạch ngang, khóe mắt vương nước mắt, dưới mắt là hai phần xanh đen